Select Menu

Motion Post Sample

Slider

Total Pageviews

On Twitter

Biểu mẫu liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *

On Facebook

Advertisement

Được tạo bởi Blogger.

Ad

Translate

Travel

Performance

Cute

My Place

Slider

Racing

Videos

Cơn gió khẽ lướt qua khung cửa, hơi lạnh len lách vào từng tế bào làm người ta có cảm giác cô đơn. Đêm noel đẹp, đèn sáng khắp phố, đèn của xe cộ, đèn của những cặp trai gái bên nhau. Hình như ánh trăng cũng thêm vào đó thứ ấm áp riêng mình. Như mọi cái noel trước, em chỉ ngắm nhìn và thầm ao ước một gì đó trong tâm khảm, dù chỉ ít thôi cũng thấy lòng nôn nao một niềm vui, thứ niềm vui mà giờ đây em gọi là…ngốc nghếch.
Noel năm trước em thức gần đến sáng, em chỉ hy vọng, mong chờ duy nhất là anh sẽ nhắn tin chúc em một giáng sinh an lành. Em nghĩ như thế là đủ, em chẳng cần gì hơn ở anh cả. Nhưng em thức đến lạnh cả người, đợi để rồi cảm giác cô đơn phủ kín tâm hồn. Em chợt nhận ra, ngày mới đã sang từ bao giờ. Em không khóc, mà trái tim như bị tổn thương rất nhiều, em gạt bản thân anh bận. Hôm sau, anh nói, đúng là anh bận thật.
Rồi những lần sau nữa, em chẳng thể gạt nỗi bản thân mình nữa. Anh và tình yêu của anh đã không còn bóng hình của em. Như một giấc mơ, em hối tiếc và thầm hy vọng phải chi mình đừng quen nhau. Tình yêu như mãnh pha lê vỡ, em buông tay, không thể chấp vá khi mãnh tâm hồn của anh đã hướng về một nơi khác. Nhưng rồi em không can đảm nói tiếng chia tay, tình yêu như một điệp khúc mà tác giả ngủ gật đánh sai cung, càng ngủ càng sai. Chuyện gì đến cũng đến, ngày chia tay anh, em đã khóc. Nhưng nó không còn là giọt nước mắt đau thương, mà nó là vị mặn của sự thanh thản và bình yên. Dù những ngày sau đó em vẫn chưa thích nghi được rằng mình đã hoàn toàn mất nhau.


Thế là anh đi đường anh, em bước tiếp đường em. Mỗi bước em đi, bóng hình anh cũng dần phai nhạt. Không còn nữa những lúc em trầm ngâm một mình nhìn cảnh nhớ người. Không còn những tiếng hát buồn khi đâu đó em bắt gặp hình bóng anh. Cũng không còn nữa số điện thoại anh trong trí nhớ. Thế gọi là quên chăng? Em cũng không biết, nhưng em tin đó là sự khởi đầu mới cho một bài ca mới.
Hôm nay cũng là một noel, với em nó bình thường thôi. Em quen dần rồi với sự cô đơn, quen rồi cảm giác một mình trong đêm vắng gõ từng dòng linh tinh trên facebook, tám với những người bạn ảo, và sẵn sàng đi ngủ nếu thấy mệt mõi. Niềm vui tự mình tìm thấy mới chính là hạnh phúc đích thực.
Giáng sinh này em không thức thâu đêm, không nghe những bản nhạc buồn nữa. Em chấp vá mãnh tâm hồn mình với một tâm hồn khác. Có lẽ em còn chưa kết xong sợi dây ấy, bởi vì người ấy không hiểu em, nhưng em cảm nhận được sự quan tâm từ người đó. Em không hiểu sao mình trở nên trẻ con đến lạ, mỗi chuyện người đó làm em đều có thể giận được. Mà cái giận đó nhẹ thôi, đủ để em thấy mình rung động, đủ để từng đêm em chỉ nhớ về người đó. Em biết mình sợ hãy, vẫn còn đó những trăn trở vì tình yêu tan vỡ, nhưng em trân trọng hơn, biết suy nghĩ hơn.
Em nghĩ giờ này chắc anh cũng đang vui bên một nữa của mình. Cầu mong gió mang đến cho anh lời chúc giáng sinh của em. Em không còn giận anh nữa, không trách anh, vì giờ đây em đã hiểu thế nào gọi là yêu một người và được một người yêu. Quá khứ thôi cứ để nó ngủ yên, ngủ với bóng thời gian của chính nó. Bây giờ em chỉ biết noel này không còn vô vị..vì có người chờ em....

                                                        Mưa sao băng
-
Chừng đó thôi để em hiểu Anh yêu em chừng nào, yêu em ra sao rồi đó. Thời gian không lâu khi mình gặp nhau nhưng tình cảm đã trôi nhanh đến nỗi Anh không thể tin nỗi và không biết làm sao để kìm nén cảm xúc đó được. 


Em hay nói rằng em không xứng đáng để cho một người con trai như Anh phải yêu em, em nói em sợ làm họ thiệt thòi và em sợ em là người mang lỗi. Nhưng em nghĩ lại xem có đúng hay không? Còn Anh thì nghĩ cái tội là tội của những ai không biết quan tâm chìu chuộng và yêu thương em cho đúng mực đó em à. Anh biết rằng em là người đau khổ như thế nào, cho nên Anh muốn gắn bó với em trên Quảng đường còn lại để yêu thương và bù đắp cho em những mất mát mà em đã ghánh chịu. Em có tin những gì Anh nói không em, mà dù em tin hay ko thì Anh vẫn mong rằng em hãy sống vui vẽ và coi như đây là phần thưởng mà em đáng được nhận em nhé. Hãy tự ban thưởng cho bản thân mình mà đừng ngần ngại gì cả em nhé. Anh biết đôi lúc những gì Anh nói có thể hơi đểu giả nhưng Anh không nói dối làm gì. Cuộc sống mà chúng ta đang đi nó muôn màu muôn vẽ và anh hiểu nó sẽ khó khăn cản trở như thế nào nhưng Anh tin nếu mình thật lòng thì không gì có thể ngăn cản nỗi. Mình sẽ vượt qua được nếu chúng ta đồng lòng phải không em. Trên đường đời mà Anh đi Anh vẫn biết bản thân Anh còn nghèo khổ, nhưng nó chẳng Liên quan gì đến tình yêu phải không em. Anh chỉ muốn có em sau này dù cơm canh mắm muối đơn sơ giãn dị nhưng tình nghĩa vẫn luôn vẹn toàn trọn tình trọn ý em ạ. Anh yêu em và mong muốn chỉ là em. Đừng bâu tâm suy nghĩ nhiều em nhé
-
Mình xa nhau rồi đó em à, xa nhau nên cảm thấy con Tim này đau nhói lắm em ơi.


Phút giây ngày nào vẫn còn đây, vẫn đong đầy và chan chứa những kỷ niệm, những êm đềm mà ta đã có. Anh yêu em và giờ đây vẫn vậy, vẫn ngóng trong và đợi chờ, vẫn ngu ngơ qua từng suy nghĩ từng hành động, từng cử chỉ em ạ. Anh yêu em và nhiều hơn thế nữa, yêu ánh mắt em long lanh giọt nước yêu bờ môi đỏ hòng tươi thắm, yêu nụ cười Thơ ngây và trong sáng, yêu bóng dáng duyên quê tuổi trăng tròn....., yêu em lắm và thương em nhiều lắm 

Em biết không những ngày này này xa em Anh buồn lắm, nhớ em lắm. Nhưng Anh biết làm sao cho vơi nỗi nhớ bây giờ. Biết là không thể nhưng trong Anh luôn ghi nhớ đến em m à. Nó không thể nào làm cho Anh nguôi được dù là trong giấc ngủ. Ôi sao tình yêu nó làm cho con Tim này loạn nhịp, ta sự sự chỉ biết yêu em thôi mà. 
Cuộc sống như là một thử thách khiến ai đang sống và tồn tại trên cõi đời này một nỗi hoang mang đau khổ nhất. 
Cuộc chia ly tưởng chừng chỉ là một cách giải thoát nhưng có biết đâu ngờ trong nó còn Vương vấn bao nhiêu kỷ niệm, bao nhiêu nỗi đau trằn trọc suốt những canh dài không ngủ. Có thể gọi cuộc sống này đối với em là không hoàn hảo, không tươi đẹp và Thơ mọng như những câu chuyện đời mà Anh đã thường nghe. Anh thấy ở đâu đó hiện diện cuộc sống của em, em à! Anh biết rằng nỗi đau mà em gánh chịu là đau lắm Anh biết em khổ tâm lắm..... Nhưng em à tuy là đau và khổ chừng nào thì cũng chẳng có cách nào để hoán đỗi được thời gian đâu em. Chuyện gì đến thì nó đã đến, chuyện gì qua thì cũng đã qua cho dù những sự việc và thành quả của nó không được tốt nhưng nó sẽ là những bước đệm để ta bước qua đoạn dường phía trước em à. Hãy cố gắng sống  với đời, với những ước mơ và những hy vọng mà em dự định. Anh xin lỗi lỗi đã không làm gì được để cho em có một cuộc sống đầm ấm và hạnh phúc. Là một người Anh trai lớn trong gia đình nhưng sao Anh hèn quá em nhỉ. Anh cũng chẳng biết sao nữa em gái ạ. Nhìn em sống mà như sống để trả nợ cuộc đời Anh cũng thấy đau lòng lắm. Nhưng Anh mong rằng em sẽ cố gắng sống và vươn lên số phận hiện tại mà mình đã và đang đi qua em nhé. Hãy yên lòng và đừng bận tâm suy nghỉ nhiều em nhé, con em nó sẽ hiểu và thông cảm cho em khi nó trưởng thành em ạ. Anh tin nó sẽ là đứa con ngoan ngoãn và lễ phép. Anh tin nó sẽ là người con có hiếu với em cho nên em đừng bận tâm nhiều em nhé.

Còn Suri của cậu, sau này con khôn lớn hãy hiểu cho mẹ của con Suri nhé. Mẹ con đã rất khổ cực để mong muốn cho con những điều tốt đẹp nhất, và cũng đã tốn rất nhiều nước mắt khi nghĩ về con đó Suri à!
Những ngày tháng Hai rộn ràng mê say trong đổi thay của đất trời, sự giao hòa của thiên nhiên, giao hòa của lòng người.

Giữa những tất bật hả hê, giữa những ngày đất trời như vần vũ, chợt nhíu mày nhận ra sự chuyển giao lặng lẽ. Những ngày Tết đang về, những ngày vui sum họp của gia đình đoàn tụ, những ngày khép lại một năm vừa qua, những ngày rộn ràng đón một năm mới đến,… Đó, là những ngày tháng Hai, với niềm vui Xuân mới!

Sáng dậy co mình trong cái nắng hiền hòa nhàn nhạt, rục rịch đi học đi làm những ngày cuối năm, cố gắng hoàn thành mục tiêu của một năm vừa đề ra để có thể hứng khởi khoe bè bạn, khoe gia đình những thành tựu đạt được trong một năm mệt mài hăng say lao động.

Những ngày giáp Tết lất phất mưa phùn, đâu đó không khí mua sắm nhộn nhịp, những thức quà tthân quen như mang hương Xuân đến chạm ngõ mọi nhà. Niềm hân hoan tràn trề trên nụ cười em nhỏ, hứng khởi đong đầy trong mắt hiền của mẹ, trong những nụ tầm xuân, những chậu hoa đào, những thứ quả mọng… Rồi những bàn tay tìm lấy nhau siết chặt, như nụ hôn chạm khẽ buổi yêu đầu, e ấp mà say mê.

Mùa Xuân cũng không quên gợi nhớ đến một mùa yêu thương mới, vui vầy hạnh phúc lứa đôi.

Tháng Hai đón Tết cổ truyền, mỗi chúng ta nghe đâu đó trong tiềm thức gõ leng keng về những ngày Xuân thơ bé, những niềm vui trọn vẹn hân hoan, cùng những câu chúc phước lành, cầu một năm mới an khang thịnh vượng.

Những ngày tháng Hai rộn ràng mê say trong đổi thay của đất trời, sự giao hòa của thiên nhiên, giao hòa của lòng người. Con người ta mau vắt kiệt nỗi buồn, cất quá khứ không vui và mọi điều xui xẻo vào một cái rương cũ, khóa chặt lại, ném chìa khóa ra xa tít tắp.

Những ngày tháng Hai nói rằng Xuân đang tràn về mê say, Xuân nhuộm hồng những đôi gò má lúc thẹn thùng, khiến những đôi tim son trẻ đập nhanh và mạnh hơn, hăng say với đời, hăng say với những nhịp yêu thương cháy bỏng.

Những ngày tháng Hai đong đầy tin yêu và thấu hiểu, những bữa cơm tân niên chào mừng năm mới, những phút giây gia đình đoạn tụ thiêng liêng, cùng bên nhau lắng nghe tiếng pháo đêm giao thừa, cùng nâng ly chúc tụng…

Những ngày tháng Hai phả hơi thở của hương Xuân mát lành dịu ngọt, nhủ lòng thêm yêu đời, yêu người, giữa đất trời đang hối hả trôi qua.

Và những ngày tháng Hai, chúng ta cùng vui niềm vui Xuân mới!
Con nhớ… Nhớ cái cảm giác hạnh phúc khi bưng bát cơm gạo mới thơm lành có góp sức mình. Một hạt cơm rơi ra ngoài mâm con cũng cố nhặt lên, thổi thổi cho bay bụi bẩn rồi bỏ vào miệng ăn ngon lành. Con nhớ… Sau mỗi mùa gieo, ba chỉ đi khom khom vì lưng đau nhức. Bàn chân của má có lúc phồng rộp, móng vàng khè, kẽ chân sưng tấy lên vì nhiễm phèn.
 Hôm nay, một người bạn rủ con ra ngoại thành hoàn thiện bộ ảnh “đồng quê”. Đứng giữa mênh mang nắng gió, con bất giác nghĩ đến một miền thương nhớ: quê nhà. Những ngày này, ba má và biết bao người dân nơi xa kia đang gò lưng gieo hạt để đợi ngày lúa nảy mầm, đơm bông.

Vụ đông xuân, cả làng xuống đồng giữa trời rét cắt da cắt thịt. Ba má phải thức dậy từ lúc trời còn tối mịt, lục đục sửa soạn cho một ngày gieo mạ. Con mắt nhắm mắt mở ngồi thu lu trong góc, phần vì lạnh, phần vì ngái ngủ. Má dặn con ở nhà ngoan, nhớ mở chuồng gà, khuấy cám cho lợn, cắt cỏ cho bò và… dỗ bé Tí ăn cơm. Con lớ mớ chưa kịp “dạ” thì ba má đã vội vã ra khỏi nhà. Đâu đó còn vọng lại tiếng cọc cạch của chiếc xe đạp cũ kĩ. Âm thanh xa dần, trời vẫn đen thui như hũ nút.
Vụ hè thu, trời nắng như đổ lửa. Con theo ba má xuống đồng để làm chân sai vặt. Được ngồi dưới một bóng cây cổ thụ, con háo hức đợi má lấy nón vẫy vẫy ra hiệu mang nước tới, háo hức đợi ba ngoắt tay làm dấu đem thêm cho ba một bó mạ. Ngồi mát quen rồi, hễ bước chân xuống ruộng là người con đột nhiên co rúm lại, nước như có nham thạch chảy xuống. Ở ruộng bên, bác Phú chợt đọc to: “Những trưa tháng sáu/ Nước như ai nấu/ Chết cả cá cờ/ Cua ngoi lên bờ/ Mẹ em xuống cấy”. Rồi bác hỏi: “Có phải vậy không bé Hoài? Tụi bây muốn thoát khỏi cảnh bán mặt cho đất, bán lưng cho trời thì chỉ có cách là học cho giỏi, nghe chưa!”. Ba má cười, liếc nhìn con rồi gật đầu.
Lớn lên, con đã có thể giúp đỡ ba má làm đất, nhổ mạ và buộc lại thành từng bó nhỏ. Tưởng là dễ, nhưng mấy vụ lúa đầu con vụng về làm gãy biết bao thân mạ, có khi nhổ lên rồi mà rễ vẫn cắm sâu trong đất. Con vội nhét cây mạ bị đứt rễ xuống bùn nhão. Tối về, ba nói khẽ cho riêng con nghe: “Nhổ mạ khó lắm đấy, con cứ làm từ từ theo sức của mình, đừng lãng phí, dù là một thân mạ nhỏ, con gái nhé”.

Những mùa gieo cứ tuần hoàn từ tháng này qua tháng khác, năm này qua năm khác. Con đã biết nhổ mạ rành rọt, cấy lúa thẳng tắp. Dù là ngày buốt giá hay ngày đỏ lửa, chân con bước xuống đồng đã vững hơn, da con nhuộm một màu nâu rám nắng, tóc con cũng hoe hoe theo ánh mặt trời tháng sáu. Má chọc: “Coi bộ con gái mình thành nông dân thứ thiệt rồi. Mai mốt đen thui, đi buổi tối, trai làng muốn ‘cưa’ cũng không nhìn thấy”. Con chợt chạnh lòng. Hình như ba nháy mắt bảo má đừng đùa nữa.
Con nhớ… Nhớ cái cảm giác hạnh phúc khi bưng bát cơm gạo mới thơm lành có góp sức mình. Một hạt cơm rơi ra ngoài mâm con cũng cố nhặt lên, thổi thổi cho bay bụi bẩn rồi bỏ vào miệng ăn ngon lành. Con nhớ… Sau mỗi mùa gieo, ba chỉ đi khom khom vì lưng đau nhức. Bàn chân của má có lúc phồng rộp, móng vàng khè, kẽ chân sưng tấy lên vì nhiễm phèn.
Con còn nhớ cả vụ mùa khi con học năm ba đại học, mặc dù máy cày đã xào xáo mảnh ruộng nhà mình nhưng ba nói cần phải bừa lại cho tơi đất. Loay hoay mãi vẫn không mượn được con trâu hay con bò nào, gia đình mình lên một phương án thú vị: chặt một thân chuối to dài, buộc dây vào hai đầu và dùng sức người kéo. Con và bé Tí xung phong “kéo cày”. Mấy lượt đi đầu thấy nhẹ nhàng nhưng càng “kéo cày” càng thấy nặng như chì. Mấy bác hàng xóm nhìn hai chị em mà cười ha hả: “Sinh viên đến mùa thi có cày như thế không?”. Con cũng cười nhưng mặt méo xẹo vì mệt.
Ruộng nhà mình giờ đã ít hơn, cũng chẳng ai dại mà đi kéo cày thay trâu nữa. Thấy kinh tế vững lên, mọi người xúi ba má bán ruộng cho nhàn thân. Ba cười: “Còn làm ruộng là còn biết ơn hạt giống, còn quý từng hạt cơm vương vãi trên mâm”. Còn con, mỗi lần nhớ những giọt mồ hôi chan cùng bùn đen, con lại tự nhủ lòng phải vươn lên để đổi lấy nụ cười trong mắt ba má.
-