Slider
Total Pageviews
Labels
- Album Ảnh
- Âm nhạc
- Bạn Cần
- Bạn Gái
- Bạn Trẻ
- Blog Radio
- Cẩm nang tình yêu
- Châu Tinh Trì
- Chia Sẽ
- Chuyện Yêu
- Cuộc sống
- Đang yêu
- Giải Trí
- Giới Tính
- Hài kịch
- Làm Đẹp
- Làm Mẹ
- Lời hay ý đẹp
- Nhật ký
- Nội trợ
- Sức Khỏe
- Tâm Sự
- Thần Tượng
- Thơ Tình
- Thơ Tình học trò
- Thơ Tình Yêu
- Thơ Vui
- Thời Trang
- Thư chia tay
- Thư gửi người thân
- Thư tình
- Thư tình cho anh.
- Thư tình cho em
- Thư Tỏ Tình
- Tin Giáo Dục
- Tin Làng Sao
- Tin Thế Giới
- Tin Thể Thao
- Tin Tức
- Tin Xã Hội
- Truyện cười
- Truyện Dài Tình Cảm
- Truyện Hay
- Truyện ngắn
- Tuổi học trò
- Video
On Twitter
Biểu mẫu liên hệ
On Facebook
Advertisement
Được tạo bởi Blogger.
Ad
Translate
Giới thiệu về tôi
Travel
Performance
‹
›
Cute
My Place
Slider
Racing
Videos
Con đau lắm trên vết thương cuộc đời.
Lòng tủi thân khi 1 mình đơn lạnh.
Nhớ mẹ cha con rưng lệ nhỏ thắm.
Tấm chăn gầy con chẵng ấm con tim.
Chiếc áo xanh bên con mùi thuốc viện.
Giữa căn phòng bao ánh mắt nhìn quanh.
Gối giường tanh bên con bình suối ngọt.
Rót vào lòng sao mặn đắng chua cay.
Họ là ai? Sao người vây như kiến.
Con là gì? Sao muỗi kiến cũng chê.
Xác thân tê nhưng tim con lại rát.
Nhát dao lòng sao cứa mải trong con.
Thơ Tình
If a loved one has departed,
And left an empty space.
Seek the inner stillness,
Set a slower pace.
Take time to remember,
Allow yourself to cry,
Acknowledge your emotions,
Let sadness pass on by.
Then center in the oneness,
Remember... God is here,
Death is but a change in form.
You loved one is still near.
Treat yourself with kindness,
Allow yourself to feel.
God will do the mending,
And time will help you heal.
Album Ảnh
Em là gái Huế mọng mơ
Còn anh trai Quảng ngẫn ngơ đợi chờ
Em là gái Huế hững hờ
Làm anh trai Quảng thẩn thờ bao đêm
Thơ Tình
Lang thang trên phố dài, lắng nghe tiếng mưa cuối đông rơi. Tâm hồn buông thỏng một chút, cảm giác lạnh cũng vơi đi dần theo năm tháng. Mi mắt chợt ươn ướt, không biết những giọt mưa đã vô tình làm đẫm đôi mắt từ khi nào…
Không lâu lắm để quên một người, cảm giác mất mát xâm chiếm con tim lâu rồi. Em chợt nghĩ nó dai dẳng như một bản trường ca của gió mà em và anh chẳng ai chạm được. Cũng lâu rồi em chẳng cùng anh đi trên con phố mưa tuôn, nghe những xôn xao của một chiều đông nữa. Tiếng mưa cứ rã rích mà lòng em giờ đây cũng lạnh lùng lạ, mưa có bao giờ chạm được lòng em…
Mùa đông trước, em cùng anh đi trên con đường nhỏ, xung quanh nhịp người cứ lớt thớt dần, lúc ấy em thấy ấm áp biết bao. Em ngồi phía sau, áp mặt vào lưng anh nghe con tim mình nhộn nhạo.
Đã bao giờ khỏng cách tim mình gần nhau đến thế, gần đến mức em muốn khóc….
Giọt mưa và giọt nước mắt của em hòa vào nhau, nóng bỏng trên lưng anh. Em nhớ anh đã dỗ em cả buổi, càng nhìn anh em càng không ngăn được nước mắt, giọt nước mắt của hạnh phúc. Chẳng hiểu sao anh không hề hỏi lí do em khóc, chỉ cười nhẹ dỗ dành em như một đứa trẻ. Khi nín khóc em chợt xấu hổ và ngượng ngùng vô cùng, anh lại cười, ánh mắt ấm áp.
Mùa đông để lại cho em nhiều ấn tượng quá, cứ vây quanh tâm hồn mỗi khi em rãnh rỗi, cứ xen vào giữa sự nhảy cảm trong con tim em. Em nhìn màn mưa, một làn trắng xóa như chính khoảnh khắc khi em xoay bước đi không hề nhìn về phía anh…Em không vô tâm nhưng em chỉ muốn bảo vệ con tim mình thôi, em sợ cảm giác đau và sợ những lúc nhìn ánh mắt anh rơi trên những mịt mùng xa lạ. Ánh mắt của anh, cứ dõi theo bóng em đi, nhưng anh không gọi em lại, dưới cơn mưa em thấy mình cô độc quá.
Những ngày xa anh, em không biết mình đã mất bao lâu để hồi tỉnh, mất bao lâu để tìm cách quên anh nhưng với em đó là khoảng thời gian mệt mõi nhất. Em nhìn trong gương, bóng dáng một cô gái hồn nhiên, tràn đầy sức sống biến mất. Em hoảng hốt nhận ra từ bao giờ mình trở nên xa lạ đến thế, đôi mắt thâm đen, ánh nhìn buồn bã như án mây chiều. Cũng có lẽ khi đó em đã sực tỉnh khỏi những mê cung hằng hà, kìm chân em trong bóng tối bấy lâu nay. Từ đó em học cách quên anh…
Mỗi sáng em bật tung người từ trong chăn, chạy một vòng quanh nhà, phơi dưới ánh nắng sớm. Trời bàn bạc đầu xuân, chen những cảm giác mới mẻ vào lòng. Em nhận ra cuộc sống không tồi tệ như mình nghĩ, hạnh phúc không phải là điểm dừng nữa. Hằng ngày ngoài việc học tập, có thời gian rỗi thay vì ngồi buồn bã em sẽ xem tivi, đọc báo, tập thói quen châm chút bản thân. Vài tháng trôi qua em thấy mình tròn lên nhiều, không còn là cô gái chỉ da với xương như trước. Em trở về với bản thân một cách chậm rãi nhưng vui vẻ. Hình ảnh của anh cứ ngỡ mờ dần theo năm tháng….
Nhưng cứ trở lại mùa đông, em lại thấy tim rạo rực, kỹ niệm ùa về tràn ngập con tim. Dưới mùa đông đáy mắt em cứ mông lung, sâu thẳm lòng mình lại thấy cô đơn.
Em đi trên phố, không có chiếc ô, mưa rơi trên tóc, trên áo nhòe cả làn mi vốn đã ướt. Giọt nước mắt lại nóng bỏng, nhưng không có ai dỗ dành nó, không có ai khẽ lau đi vệt ướt ấy nữa…
CPDM
Không lâu lắm để quên một người, cảm giác mất mát xâm chiếm con tim lâu rồi. Em chợt nghĩ nó dai dẳng như một bản trường ca của gió mà em và anh chẳng ai chạm được. Cũng lâu rồi em chẳng cùng anh đi trên con phố mưa tuôn, nghe những xôn xao của một chiều đông nữa. Tiếng mưa cứ rã rích mà lòng em giờ đây cũng lạnh lùng lạ, mưa có bao giờ chạm được lòng em…
Mùa đông trước, em cùng anh đi trên con đường nhỏ, xung quanh nhịp người cứ lớt thớt dần, lúc ấy em thấy ấm áp biết bao. Em ngồi phía sau, áp mặt vào lưng anh nghe con tim mình nhộn nhạo.
Đã bao giờ khỏng cách tim mình gần nhau đến thế, gần đến mức em muốn khóc….
Giọt mưa và giọt nước mắt của em hòa vào nhau, nóng bỏng trên lưng anh. Em nhớ anh đã dỗ em cả buổi, càng nhìn anh em càng không ngăn được nước mắt, giọt nước mắt của hạnh phúc. Chẳng hiểu sao anh không hề hỏi lí do em khóc, chỉ cười nhẹ dỗ dành em như một đứa trẻ. Khi nín khóc em chợt xấu hổ và ngượng ngùng vô cùng, anh lại cười, ánh mắt ấm áp.
Mùa đông để lại cho em nhiều ấn tượng quá, cứ vây quanh tâm hồn mỗi khi em rãnh rỗi, cứ xen vào giữa sự nhảy cảm trong con tim em. Em nhìn màn mưa, một làn trắng xóa như chính khoảnh khắc khi em xoay bước đi không hề nhìn về phía anh…Em không vô tâm nhưng em chỉ muốn bảo vệ con tim mình thôi, em sợ cảm giác đau và sợ những lúc nhìn ánh mắt anh rơi trên những mịt mùng xa lạ. Ánh mắt của anh, cứ dõi theo bóng em đi, nhưng anh không gọi em lại, dưới cơn mưa em thấy mình cô độc quá.
Những ngày xa anh, em không biết mình đã mất bao lâu để hồi tỉnh, mất bao lâu để tìm cách quên anh nhưng với em đó là khoảng thời gian mệt mõi nhất. Em nhìn trong gương, bóng dáng một cô gái hồn nhiên, tràn đầy sức sống biến mất. Em hoảng hốt nhận ra từ bao giờ mình trở nên xa lạ đến thế, đôi mắt thâm đen, ánh nhìn buồn bã như án mây chiều. Cũng có lẽ khi đó em đã sực tỉnh khỏi những mê cung hằng hà, kìm chân em trong bóng tối bấy lâu nay. Từ đó em học cách quên anh…
Mỗi sáng em bật tung người từ trong chăn, chạy một vòng quanh nhà, phơi dưới ánh nắng sớm. Trời bàn bạc đầu xuân, chen những cảm giác mới mẻ vào lòng. Em nhận ra cuộc sống không tồi tệ như mình nghĩ, hạnh phúc không phải là điểm dừng nữa. Hằng ngày ngoài việc học tập, có thời gian rỗi thay vì ngồi buồn bã em sẽ xem tivi, đọc báo, tập thói quen châm chút bản thân. Vài tháng trôi qua em thấy mình tròn lên nhiều, không còn là cô gái chỉ da với xương như trước. Em trở về với bản thân một cách chậm rãi nhưng vui vẻ. Hình ảnh của anh cứ ngỡ mờ dần theo năm tháng….
Nhưng cứ trở lại mùa đông, em lại thấy tim rạo rực, kỹ niệm ùa về tràn ngập con tim. Dưới mùa đông đáy mắt em cứ mông lung, sâu thẳm lòng mình lại thấy cô đơn.
Em đi trên phố, không có chiếc ô, mưa rơi trên tóc, trên áo nhòe cả làn mi vốn đã ướt. Giọt nước mắt lại nóng bỏng, nhưng không có ai dỗ dành nó, không có ai khẽ lau đi vệt ướt ấy nữa…
CPDM
Thư tình cho anh.
Có những nỗi nhớ cứ miên man như một bản violon kéo dài và nhẹ nhàng đến lạ. Dư âm lắng qua những bông hoa bé nhỏ trong vườn, đan vào những sợi nắng mỏng manh, vắt ngang qua khung cửa sổ tràn ngập mùi hoa quế. Nỗi nhớ là một chút gì đó nồng nàn, chút gì đó xôn xao và chút gì đó bay bỗng…
Em ngốc lắm anh biết không? Những thứ tưởng chừng vô cùng đơn giản thế mà cứ mỗi lần nhìn em lại hay tưởng tượng đến anh, lòng lại vô cớ dâng lên nỗi buồn rất nhẹ. Em nhạy cảm quá và cũng mơ mộng quá, trong cái vắng lại của một chiều nắng nhạt em sẽ ngồi trước cánh đồng, mắt thì nhìn ánh mặt trời lui xuống, đầu óc lại suy nghĩ về anh.
Em nghĩ không biết anh rồi có nghĩ đến em không, hay chỉ có em mờ mịt hướng về một chân trời vô vọng. Nhiều lúc muốn nói với anh, nhưng nghĩ lại em sợ anh phiền…nên thôi. Em sợ những lúc một mình em ngồi lặng lẽ, giết chết thời gian bằng những trò vu vơ trên màn hình vô nghĩa. Lại có lúc em thấy trống rỗng khi giận anh, thật lòng em chẳng muốn giận anh đâu, nhưng em là con gái mà…em được quyền giận phải không? Lại những lúc anh vô tình không nói chuyện với em là lúc cảm giác trong em hỗn độn, em tự hỏi có phải anh đang nói chuyện với một ai khác không? Có phải anh không còn quan tâm em nữa không? Em gõ câu hỏi, lại bỏ ngang chẳng dám hỏi nữa… Thế là cứ mình em với cảm xúc riêng mình, giận dỗi một mình, lặng lẽ ngừng nói chuyện chờ cho đến lúc anh lại nhắn một tin mới.
Thật ra em biết tình yêu rất mong manh, ranh giới hạnh phúc và tan vỡ chẳng cách nhau bao nhiêu. Càng hiểu em càng trân trọng tình yêu của mình, em không muốn vì một cái hờn dỗi vô cớ của mình làm tình yêu vụn vỡ. Em sợ sự vụn về của mình làm anh không vui, nhưng có lúc em lại tỏ ra bất cần và bốc đồng vì em muốn anh quan tâm em hơn, vì lúc ấy em mới cảm nhận được vị trí của mình trong tim anh có quan trọng hay không.
Có lúc em làm anh buồn thật, em cũng buồn nhưng em lại chẳng biết làm sao cả. Em vụn về và ngốc nghếch làm sao, em ghét bản thân mình cũng thấy mình vô tâm quá. Những lúc không có anh, em thấy cô đơn và lạc lõng, giữa thế giới bao la ấy, em chẳng biết phải nói chuyện cùng ai, làm gì, và như thế nào nữa.
Trước kia em đã từng trải qua một cuộc tình, một tình yêu hời hợt và có thể vỡ ra mọi lúc. Em đã cố quên nó và không hẳn là quên được. Em đã nói với anh như thế, nhưng anh không bắt em quên ngay, điều đó làm em thấy ấm áp.
Giờ đây em thấy hạnh phúc vì có anh, thấy ngọt ngào những giây phút được cùng nhau trò chuyện. Và cũng thấy thật cay mắt khi phải giận anh…Em chợt nhận ra giọt nước mắt không chỉ là của đau thương mà cũng có những giọt nước mắt đi ngược lại…giọt nước mắt của nỗi nhớ anh…
CPDM
Em ngốc lắm anh biết không? Những thứ tưởng chừng vô cùng đơn giản thế mà cứ mỗi lần nhìn em lại hay tưởng tượng đến anh, lòng lại vô cớ dâng lên nỗi buồn rất nhẹ. Em nhạy cảm quá và cũng mơ mộng quá, trong cái vắng lại của một chiều nắng nhạt em sẽ ngồi trước cánh đồng, mắt thì nhìn ánh mặt trời lui xuống, đầu óc lại suy nghĩ về anh.
Em nghĩ không biết anh rồi có nghĩ đến em không, hay chỉ có em mờ mịt hướng về một chân trời vô vọng. Nhiều lúc muốn nói với anh, nhưng nghĩ lại em sợ anh phiền…nên thôi. Em sợ những lúc một mình em ngồi lặng lẽ, giết chết thời gian bằng những trò vu vơ trên màn hình vô nghĩa. Lại có lúc em thấy trống rỗng khi giận anh, thật lòng em chẳng muốn giận anh đâu, nhưng em là con gái mà…em được quyền giận phải không? Lại những lúc anh vô tình không nói chuyện với em là lúc cảm giác trong em hỗn độn, em tự hỏi có phải anh đang nói chuyện với một ai khác không? Có phải anh không còn quan tâm em nữa không? Em gõ câu hỏi, lại bỏ ngang chẳng dám hỏi nữa… Thế là cứ mình em với cảm xúc riêng mình, giận dỗi một mình, lặng lẽ ngừng nói chuyện chờ cho đến lúc anh lại nhắn một tin mới.
Thật ra em biết tình yêu rất mong manh, ranh giới hạnh phúc và tan vỡ chẳng cách nhau bao nhiêu. Càng hiểu em càng trân trọng tình yêu của mình, em không muốn vì một cái hờn dỗi vô cớ của mình làm tình yêu vụn vỡ. Em sợ sự vụn về của mình làm anh không vui, nhưng có lúc em lại tỏ ra bất cần và bốc đồng vì em muốn anh quan tâm em hơn, vì lúc ấy em mới cảm nhận được vị trí của mình trong tim anh có quan trọng hay không.
Có lúc em làm anh buồn thật, em cũng buồn nhưng em lại chẳng biết làm sao cả. Em vụn về và ngốc nghếch làm sao, em ghét bản thân mình cũng thấy mình vô tâm quá. Những lúc không có anh, em thấy cô đơn và lạc lõng, giữa thế giới bao la ấy, em chẳng biết phải nói chuyện cùng ai, làm gì, và như thế nào nữa.
Trước kia em đã từng trải qua một cuộc tình, một tình yêu hời hợt và có thể vỡ ra mọi lúc. Em đã cố quên nó và không hẳn là quên được. Em đã nói với anh như thế, nhưng anh không bắt em quên ngay, điều đó làm em thấy ấm áp.
Giờ đây em thấy hạnh phúc vì có anh, thấy ngọt ngào những giây phút được cùng nhau trò chuyện. Và cũng thấy thật cay mắt khi phải giận anh…Em chợt nhận ra giọt nước mắt không chỉ là của đau thương mà cũng có những giọt nước mắt đi ngược lại…giọt nước mắt của nỗi nhớ anh…
CPDM
Thư tình cho anh.
Anh dù biết chuyện tình mình lầm lỡ.
Từ buổi đầu ta dối gạt tình em.
Nhưng em ơi, tình yêu đến kia rồi.
Sao ép được trái tim tình đã mở.
Tình yêu đó biết không thành trái nợ.
Không đơm hoa, khó có buổi cau trầu.
Nhưng trời hỡi, con làm sao… giết được?
Trái tim mình đã trót khắc tên em.
“Tình ta đến gieo sầu bao ngang trái
Đã muộn màng duyên nợ có tròn đâu?
Xuân đã tan, tiếng ve sắp não nề,.”
Tình nay vỡ theo từng con nước lũ.
Ta mang đến đời em bao cay đắng.
Bao âu lo nước mắt chảy thành dòng.
Giờ đã cạn nhưng vẫn cay nhoè ướt.
Chuyện tình mình nước mắt hoá thương đau.
Nay tan vỡ anh về bên tình cũ.
Hợp lẽ đời nhưng tình mãi lẻ loi.
Đời không em như đêm tối mịt mờ.
Ôm nỗi nhớ suốt đời ta hiu hoạnh.
Em về đó bỏ ta trong cơn đắm…!
Mãi mãi là tiếng nức nở trong đêm.
Em hỡi em ta mong ước vô cùng.
Em quên hết để vui niềm tin mới!
Anh cố sống cho kiếp này nhanh hết.
Lòng nguyện cầu cho em mãi bình yên.
Còn riêng anh năm tháng khổ đau dài…
Ôm kỷ niệm bóng hình em khắc khoải.
Một lời cuối chỉ xin em tha thứ.
Vì tại ta em khổ đã nhiều rồi.
Biết bao giờ tiếng cười em trong trẻo.
Ta nguyện là mọi thứ nếu em vui.
-------------------------------
Nếu em vui khi tình ly biệt.
Thà rằng ngày ấy đừng quen nhau.
Đừng mơ mộng quá hồn nhiên quá.
Đừng hẹn gặp nhau để nhớ nhiều.
Nếu em vui khi tình ly biệt.
Thà rằng ngày ấy đừng gặp nhau.
Đừng nhìn âu yếm lưu luyến quá.
Đừng khẽ nói lên tiếng yêu đầu.
Nếu em vui khi tình ly biệt.
Thà rằng ngày ấy đừng yêu nhau.
Đừng trao ánh mắt trao lời nói.
Đừng khẽ trao nhau nụ hôn đầu.
Nếu em vui khi tình ly biệt.
Thà rằng ngày ấy cứ lặng im.
Nhìn nhau bối rối trong giây lát.
Rồi không vương vấn đến tận giờ.
Nếu em vui khi tình ly biệt.
Thà rằng ngày ấy cứ dửng dưng.
Gặp nhau cùng đường không ai biết.
Chỉ lướt ngang qua có một lần.
Ai biết bây giờ tình ly biệt.
Lặng buồn ánh mắt mỗi hoàng hôn.
Xa nhau cách biệt đường hai ngả.
Phía cuối con đường khuất bóng ai?
----------------------------------------------
Tình mình thôi nhé em đi.
Vì duyên không nợ chẳng mơ mọng nhiều.
Yêu thương êm ấm bao chiều.
Liêu siêu bến đổ cuộc tình đau thương.
Thương sầu bạc phận mù u.
Dù lòng anh vẫn còn thương em hoài.
Nguôi ngoai chỉ để quên sầu.
Tình đầu đã lở nhịp cầu 2 thôn.
--------------------------------------------
Lối mòn ai bước chiều mưa.
Cầu dừa trơn nhịp tím xưa héo mòn.
Còn ai em đứng em chờ.
Thuyền trưa đã chở người xưa đi rồi.
Thôi em đừng để tim sầu.
Cho câu ước hẹn đẹp lòng người ta.
Ai mà chẳng lở thuơng đau.
Trầu cau đã vẹn, mất nhau cũng đành.
----------------------------------------
Cũng đành duyên phận vở đôi.
Lời thề như thể nước trôi qua cầu.
Tình đầu đã lở còn đâu.
Men sầu đưa tiển bước em theo chồng.
------------------------------------------
Hết thật rồi, thôi tình ta hai ngả.
Em giờ là nhung gấm của giàu sang.
Chẳng còn chi, chút tình xưa giang dở.
Lở làng rồi trong khói thuốc bâng khuâng.
Nhớ gì không? Hởi người yêu mơ mộng.
Tận đáy lòng anh vẫn mãi khắc ghi.
Cố đi tìm trên đôi chân nghiệt ngã.
Ta âm thầm, đếm nhặt lá vàng rơi
--------------------------------------------
Ai hững hờ cho tình tôi tan vở.
Lở yêu rồi muôn thuở mải không quên.
Tình không tên bập bềnh bao sống gió.
Có ai ngờ mình bỏ lại sau lưng.
------------------------------------------------------
Thơ bây giờ chỉ là vần giang giở.
Cuộc tình buồn đã lở bước ra đi.
Chỉ vì anh trong tay nhiều duyên nợ.
Em sợ nghèo đã bỏ lại cho anh.
Những yêu thương say nồng trong kỷ niệm.
Thôi anh về góp nhặt để ru anh.
--------------------------------------------------
Sẽ không còn ngày nào ta chung bước.
Bởi con đường mình đã rẽ chia hai.
Những ngày dài chỉ còn anh góp nhặt.
Mãnh tình xưa đem ghép nỗi mong chờ.
----------------------------------------------------
Nếu biết trước một mai tình dang dở.
Sao nở làm duyên phận lở thương đau.
Nói yêu nhau một lời sao muôn nghĩa.
Chia tay rồi gói trọn con tim.
------------------------------------------------
Có phải không? Tình mình đã hết.
Nhớ thương về tay gác sầu tư.
Em nơi đâu người yêu bé nhỏ?
Anh vẫn chờ hởi người yêu ơi.
-----------------------------------------------
Anh nói nhiều nhưng em nào muốn hiểu.
Kiểu yêu thương khi kẻ trốn người tìm.
Dù con tim em thật lòng muốn ngỏ.
Nếu đo lường anh vẫn 1 chử không.
---------------------------------------------
Em hởi em tình anh đã lở.
Trót yêu thương mơ mọng đêm dài.
Chỉ vì ai hình hài nhỏ bé.
Khẻ âm thầm lặng lẻ bên anh.
----------------------------------------------
Nếu tình yêu em trao là nỗi nhớ.
Xin đừng làm dang giở mảnh tình si.
Để có khi ta vì tình di kỷ.
Xin quay về tri kỷ để ung dung.
Nếu vì yêu em xa biệt muôn trùng.
Xin đừng làm con tim ta nhức nhói.
Hãy gọi là duyên phận mõi chân trời.
Xin yêu thôi và đừng lở câu thề.
----------------------------------------------
Trách hờn chi chút tình thơ dại.
Mai ta về nối lại yêu thương.
Để nhớ thương bao ngày vương vấn.
Ta ân cần góp lở nên duyên.
--------------------------------------------
Trót lở yêu em buổi ban đầu.
Ta về thấp thỏm suốt canh thâu.
Gối đầu tay trán lòng thơ thẩn.
Nhung nhớ em nhiều mải không nguôi
-----------------------------------------------
Em về thu vắng lối thương xưa.
Cơn mưa chiều đổ vắng ai chờ.
Nối những mọng mơ tình tan vở.
Ta lỡ làng rồi hởi em ơi.
------------------------------------------
Bước chân ta qua cuộc tình đã lở.
Vương vấn chử ngờ nay lở thương yêu.
Căn gác tiêu điều nằm ôm gối nhỏ.
Có nổi đau nào tan nát tim tôi.
---------------------------------------------
Lẳng lặng mà nghe, sương rớt bên thềm.
Mưa rơi bên ngỏ, gió gào trong tim.
Có ai đếm bước đi tìm.
Còn ai nức nở khóc than duyên tình.
--------------------------------------------
Một thời tay nắm tay nhau.
Cầu bao nhiêu nhịp, cầu cao kệ cầu.
Kệ cầu cầu ván anh đi.
Còn em theo lối cầu si đá vàng
-----------------------------------------------
Ngày em đi hồn anh lạc lối.
Đêm bơ vơ trăn trở mong chờ.
Nhớ vòng tay nhẹ nhàng âu yếm.
Bờ môi gầy êm ái nỗi niềm.
-------------------------------------------
Xưa không duyên nợ duyên tình.
Em về bên đó để mình anh đau.
Còn nhau còn ước còn thề.
Con đê đã vở nước về cuốn trôi
Thơ Tình
Đôi khi, cuộc đời cần lắm những lần đứng lại và nhìn về phía sau. Để biết đoạn đường mình đi đã xa bao nhiêu so với vạch xuất phát.
Ai đó nói quá khứ là để quên đi, nhưng tôi nghĩ chúng ta cần phải chọn lọc để tự mình giữ lại ký ức. Có những thứ quên được, nhưng có thứ bắt buộc phải nhớ, thậm chí là khắc thật sâu.
Chỉ là biết cách để lúc hồi tưởng đừng khiến mình lần nữa tổn thương. Chỉ là đối diện với ngày xưa nhưng tâm mình bình thản. Chỉ là hiểu rõ, chúng ta đang sống cho hiện tại, hôm qua là những thứ đã qua.
Đôi khi, cuộc đời cần lắm những lần đứng lại và nhìn về phía sau. Để biết đoạn đường mình đi đã xa bao nhiêu so với vạch xuất phát. Để biết mình còn cần nhiều cố gắng, vì đường đời còn dài nữa những cái đích phải vươn lên.
Đôi khi, những cái xoay lưng dạy ta cách trân trọng thời gian. Vẫn biết đó là dòng chảy một chiều chỉ trôi đi đằng đẵng, nhưng có những lúc ta vẫn cố tình phung phí. Để rồi giật mình ngoảnh lại, mới thấy tiếc nuối là động từ đầy lắm những xót xa.
Đôi khi, chúng ta chững lại để biết mình đã đánh mất những ai. Vì cuộc đời bao la, lòng người lại là thứ khó gìn giữ nhất. Rồi còn để biết ai nỡ bỏ mình mà đi mất. Những đến và đi thật dễ khiến con người ta biết cách quặn thắt trái tim và bóp nghẹt chính mình.
Vít thời gian đang xuôi để soi lại cả một cuộc hành trình. Để biết mình của hôm nay vì đâu mà đổi khác. Suốt ngày rộng tháng dài, kỳ thực, chúng ta đang làm một cuộc đổi chác. Mà cái giá phải trả đắt đến bao nhiêu!
Chẳng ai lớn lên mà không tự mình phải đánh đổi những thiết tha, để nhận về những tủi thân, những oán hờn, trách giận. Chối bỏ chính mình, để rồi bàng hoàng ngã ngửa, đôi lúc, sống là lựa chọn những thứ đau đớn nhất về mình.
Sẽ khó nói lắm, về những được – mất, vội vã hay chùng chình. Bởi sau rất nhiều ngày rộng tháng dài, cái chúng ta cần có khi chỉ là ánh mắt của một con người vĩnh viễn không thể nào kề cạnh. Có những thứ không phải mình mong thì người kia cũng muốn, có những người không phải muốn giữ là cuộc sống sẽ mỉm cười ngừng để họ ra đi.
Sau một quãng đời ngắn, dài lặn ngụp trong những sân si, mỗi người, hẳn đều ky cóp cho riêng mình những điều không thể đánh mất. Nghỉ chân lại, để biết mình đã có những ngày đáng sống. Từ đó về sau, sẽ gắng không để nuối tiếc nuốt chửng mất thêm nữa quá nửa cuộc đời.
Ai đó nói quá khứ là để quên đi, nhưng tôi nghĩ chúng ta cần phải chọn lọc để tự mình giữ lại ký ức. Có những thứ quên được, nhưng có thứ bắt buộc phải nhớ, thậm chí là khắc thật sâu.
Chỉ là biết cách để lúc hồi tưởng đừng khiến mình lần nữa tổn thương. Chỉ là đối diện với ngày xưa nhưng tâm mình bình thản. Chỉ là hiểu rõ, chúng ta đang sống cho hiện tại, hôm qua là những thứ đã qua.
Đôi khi, cuộc đời cần lắm những lần đứng lại và nhìn về phía sau. Để biết đoạn đường mình đi đã xa bao nhiêu so với vạch xuất phát. Để biết mình còn cần nhiều cố gắng, vì đường đời còn dài nữa những cái đích phải vươn lên.
Đôi khi, những cái xoay lưng dạy ta cách trân trọng thời gian. Vẫn biết đó là dòng chảy một chiều chỉ trôi đi đằng đẵng, nhưng có những lúc ta vẫn cố tình phung phí. Để rồi giật mình ngoảnh lại, mới thấy tiếc nuối là động từ đầy lắm những xót xa.
Đôi khi, chúng ta chững lại để biết mình đã đánh mất những ai. Vì cuộc đời bao la, lòng người lại là thứ khó gìn giữ nhất. Rồi còn để biết ai nỡ bỏ mình mà đi mất. Những đến và đi thật dễ khiến con người ta biết cách quặn thắt trái tim và bóp nghẹt chính mình.
Vít thời gian đang xuôi để soi lại cả một cuộc hành trình. Để biết mình của hôm nay vì đâu mà đổi khác. Suốt ngày rộng tháng dài, kỳ thực, chúng ta đang làm một cuộc đổi chác. Mà cái giá phải trả đắt đến bao nhiêu!
Chẳng ai lớn lên mà không tự mình phải đánh đổi những thiết tha, để nhận về những tủi thân, những oán hờn, trách giận. Chối bỏ chính mình, để rồi bàng hoàng ngã ngửa, đôi lúc, sống là lựa chọn những thứ đau đớn nhất về mình.
Sẽ khó nói lắm, về những được – mất, vội vã hay chùng chình. Bởi sau rất nhiều ngày rộng tháng dài, cái chúng ta cần có khi chỉ là ánh mắt của một con người vĩnh viễn không thể nào kề cạnh. Có những thứ không phải mình mong thì người kia cũng muốn, có những người không phải muốn giữ là cuộc sống sẽ mỉm cười ngừng để họ ra đi.
Sau một quãng đời ngắn, dài lặn ngụp trong những sân si, mỗi người, hẳn đều ky cóp cho riêng mình những điều không thể đánh mất. Nghỉ chân lại, để biết mình đã có những ngày đáng sống. Từ đó về sau, sẽ gắng không để nuối tiếc nuốt chửng mất thêm nữa quá nửa cuộc đời.
Cuộc sống - Tâm Sự
Chúng ta có niềm tin đi đến cuối đất cùng trời dù có phải trả giá
nhưng cuộc đời... luôn có nhiều ngã rẽ!
Phải những ai đã từng đi qua thương nhớ
mới thấy cô đơn chưa bao giờ là thứ ta muốn chọn lựa
ta chỉ chọn sống dưới một mái nhà nhiều lối vào và cửa sổ
những luống hoa hồng vàng rạng rỡ
đêm đêm nhìn trời và đoán một vì sao dành cho chúng ta sẽ hiện rõ
mọi điều ước ao?
Ta cứ hình dung về ngôi nhà với những đứa con ngày sau
chúng thì khóc mà chúng ta phải cười dỗ
đút từng muỗng thức ăn vào cái miệng bé nhỏ
và thấy yêu thế giới qua mắt nhìn của trái tim chưa biết về đau khổ
đơn giản là ghét-thương...
Những buổi sáng thức dậy khi chúng lớn dần lên
sẽ phải giành nhau tuýp kem đánh răng đến ầm ĩ
sẽ liếc nhau trong bữa ăn để đọc từng ý nghĩ
sẽ nắm tay nhau khi vui và bĩu môi lúc giận dỗi
không cần sống với chua cay…
Chúng ta thương những ngày ít gió và nhiều mây
những ngày chỉ nói với nhau bằng ánh mắt
những ngày chỉ cần tựa vai đã thấy lòng thanh thản
những ngày mà nỗi cô đơn cũng cần như hạt muối mặn
nêm vào những bình yên…
Nhưng cuộc đời luôn có nhiều ngã rẽ chờ được đặt tên
để người định nghĩa lại hạnh phúc
để so đo thiệt hơn những mất mát
để lần đầu tiên trong lòng người nghi ngờ tình yêu không phải là thứ duy nhất
biết cách làm tổn thương…
Ngôi nhà được trả về với những luống hoa hồng vàng
cửa sổ, lối đi…phải khép lại
những vì sao rồi cũng đến lúc giật mình chứ không thể sáng mãi
những tiếng cười trẻ con vẫn chưa đủ nhiều tưởng tượng cho quãng đời ấy
và người bước đi…
Chúng ta đã đi qua thương nhớ mà không hề phải vay
nên nợ nần chỉ đong bằng cảm giác
nên sợ cuộc đời về sau sẽ chẳng thể nào ôm được ai đó trong tay thật chặt
nên lo lắng những giọt nước mắt sẽ quên từng bỏng rát
dù đau đến xanh xao…
Có bao nhiêu người đã đi qua thương nhớ mà quên được nhau?
nhưng cuộc đời... luôn có nhiều ngã rẽ!
Phải những ai đã từng đi qua thương nhớ
mới thấy cô đơn chưa bao giờ là thứ ta muốn chọn lựa
ta chỉ chọn sống dưới một mái nhà nhiều lối vào và cửa sổ
những luống hoa hồng vàng rạng rỡ
đêm đêm nhìn trời và đoán một vì sao dành cho chúng ta sẽ hiện rõ
mọi điều ước ao?
Ta cứ hình dung về ngôi nhà với những đứa con ngày sau
chúng thì khóc mà chúng ta phải cười dỗ
đút từng muỗng thức ăn vào cái miệng bé nhỏ
và thấy yêu thế giới qua mắt nhìn của trái tim chưa biết về đau khổ
đơn giản là ghét-thương...
Những buổi sáng thức dậy khi chúng lớn dần lên
sẽ phải giành nhau tuýp kem đánh răng đến ầm ĩ
sẽ liếc nhau trong bữa ăn để đọc từng ý nghĩ
sẽ nắm tay nhau khi vui và bĩu môi lúc giận dỗi
không cần sống với chua cay…
Chúng ta thương những ngày ít gió và nhiều mây
những ngày chỉ nói với nhau bằng ánh mắt
những ngày chỉ cần tựa vai đã thấy lòng thanh thản
những ngày mà nỗi cô đơn cũng cần như hạt muối mặn
nêm vào những bình yên…
Nhưng cuộc đời luôn có nhiều ngã rẽ chờ được đặt tên
để người định nghĩa lại hạnh phúc
để so đo thiệt hơn những mất mát
để lần đầu tiên trong lòng người nghi ngờ tình yêu không phải là thứ duy nhất
biết cách làm tổn thương…
Ngôi nhà được trả về với những luống hoa hồng vàng
cửa sổ, lối đi…phải khép lại
những vì sao rồi cũng đến lúc giật mình chứ không thể sáng mãi
những tiếng cười trẻ con vẫn chưa đủ nhiều tưởng tượng cho quãng đời ấy
và người bước đi…
Chúng ta đã đi qua thương nhớ mà không hề phải vay
nên nợ nần chỉ đong bằng cảm giác
nên sợ cuộc đời về sau sẽ chẳng thể nào ôm được ai đó trong tay thật chặt
nên lo lắng những giọt nước mắt sẽ quên từng bỏng rát
dù đau đến xanh xao…
Có bao nhiêu người đã đi qua thương nhớ mà quên được nhau?
Tâm Sự
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)
Recent Comments