Slider
Total Pageviews
Labels
- Album Ảnh
- Âm nhạc
- Bạn Cần
- Bạn Gái
- Bạn Trẻ
- Blog Radio
- Cẩm nang tình yêu
- Châu Tinh Trì
- Chia Sẽ
- Chuyện Yêu
- Cuộc sống
- Đang yêu
- Giải Trí
- Giới Tính
- Hài kịch
- Làm Đẹp
- Làm Mẹ
- Lời hay ý đẹp
- Nhật ký
- Nội trợ
- Sức Khỏe
- Tâm Sự
- Thần Tượng
- Thơ Tình
- Thơ Tình học trò
- Thơ Tình Yêu
- Thơ Vui
- Thời Trang
- Thư chia tay
- Thư gửi người thân
- Thư tình
- Thư tình cho anh.
- Thư tình cho em
- Thư Tỏ Tình
- Tin Giáo Dục
- Tin Làng Sao
- Tin Thế Giới
- Tin Thể Thao
- Tin Tức
- Tin Xã Hội
- Truyện cười
- Truyện Dài Tình Cảm
- Truyện Hay
- Truyện ngắn
- Tuổi học trò
- Video
On Twitter
Biểu mẫu liên hệ
On Facebook
Advertisement
Được tạo bởi Blogger.
Ad
Translate
Giới thiệu về tôi
Travel
Performance
‹
›
Cute
My Place
Slider
Racing
Videos
30/4/2012- Kỷ niệm 1 năm ra tù nhìn lại mình sau 1 năm về xã hội, vẫn như xưa
mình tự hào rằng vói những những gì đã trải qua mình khôn hơn nhưng không thể phủ định những cái ngu trong quá khứ
khôn hơn nhưng không thể gọi là nhiều, một vài điều mình muốn nói về người tù
-ranh giới giữa người phạm tội và người tự do chỉ có thể nói thành 2 từ: may rủi
-người tù bị giam cầm-và mình biết rằng tư tưởng không gì có thể giam cầm
-khi rơi vào tận cùng của xã hội, bạn mới quý trọng 1 ngày làm người tự do như thế nào, mình chắc rằng bạn sẽ không ngủ trong 24 giờ
-bạn sẽ khó mà tìm tri kỷ ở đây, và nếu có hãy tìm người ấy khi tự do
-bạn sẽ thấy những người đang giáo dục, cải tạo bạn -về tư cách có thể không bằng bạn
-bạn đừng bao giờ nghĩ 100% tù là tội, có thể họ lương thiện hơn những người đang tự do ngoài xã hội
-mình may mắn khi đượ biết những anh hùng không có tên trọng lịch sử mà nhà của họ là nhà tù
-khi mình 6 tuổi anh ấy đã biết ở tù, đến khi mình 22 tuổi, mình gặp anh ấy trong tù
-anh ấy được tha tù, vài tháng sau mình xem tin tức thấy khuôn mặt thân yêu của anh ấy với còn số 8 ( trong đó có ti vi thứ duy nhất bạn có thể giải trí, ngoại trừ Fap)
-anh ấy đi tù-vợ sinh con, anh ấy hối tiếc 1 điều là không được bên cạnh đứa con trong khoảng thời gian đẹp nhất của đứa trẻ
-mình không nhớ rõ những gì đã xảy ra vào năm 97, nhưng anh ấy mặc áo tù mang số hiệu 097...
-nữ tù sẽ xé xác bạn ra nếu bạn" vô tình" lạc vào khu nữ, và ngược lại
-1 đám gồm những anh hùng, kẻ giết người, cướp, trộm, ma túy ngồi cãi nhau về chuyện gì đó nhỏ hơn cọng cỏ mà lẽ ra nếu là bạn bạn sẽ kết thúc bằng google
-1 cây kim tối thiểu đáng giá 10 bao thuốc bassto
-1 ai đó nói với mình:" tuổi trẻ nông nổi, nên đi 1 khóa như là sự trải nghiệm và coi điều đó nhẹ như mây"
-đại ca cũng là yếu tố để yên ấm trong tù, nhưng quan trọng và cần thiết hơn, bạn hay gia đình bạn là đại gia
-và chân lý luôn là lời nói của kẻ có quyền, có tiền
đó là xã hội thu nhỏ luôn có nhiều phức tạp, đố kỵ, ganh ghét luôn tồn tại trong bạn,vậy nên bạn chỉ có thể già hơn, nhẫn tâm hơn khi tự do=>kết quả của cải tạo
-nhưng bạn cũng có thể vui vẻ hơn vì những thứ nhỏ nhoi mà người đời bỏ quên
-nhưng có những lúc bạn muốn vào lại, sống vài ngày, mình không thể nói lý do vì sao, nhưng bạn cũng có thể bình yên theo đúng nghĩa, ít nhất là 1 góc độ nào đó
-và chắc chắn rằng có người xem như đó là nơi dừng chân cho cuộc hành trình...
mình tự hào rằng vói những những gì đã trải qua mình khôn hơn nhưng không thể phủ định những cái ngu trong quá khứ
khôn hơn nhưng không thể gọi là nhiều, một vài điều mình muốn nói về người tù
-ranh giới giữa người phạm tội và người tự do chỉ có thể nói thành 2 từ: may rủi
-người tù bị giam cầm-và mình biết rằng tư tưởng không gì có thể giam cầm
-khi rơi vào tận cùng của xã hội, bạn mới quý trọng 1 ngày làm người tự do như thế nào, mình chắc rằng bạn sẽ không ngủ trong 24 giờ
-bạn sẽ khó mà tìm tri kỷ ở đây, và nếu có hãy tìm người ấy khi tự do
-bạn sẽ thấy những người đang giáo dục, cải tạo bạn -về tư cách có thể không bằng bạn
-bạn đừng bao giờ nghĩ 100% tù là tội, có thể họ lương thiện hơn những người đang tự do ngoài xã hội
-mình may mắn khi đượ biết những anh hùng không có tên trọng lịch sử mà nhà của họ là nhà tù
-khi mình 6 tuổi anh ấy đã biết ở tù, đến khi mình 22 tuổi, mình gặp anh ấy trong tù
-anh ấy được tha tù, vài tháng sau mình xem tin tức thấy khuôn mặt thân yêu của anh ấy với còn số 8 ( trong đó có ti vi thứ duy nhất bạn có thể giải trí, ngoại trừ Fap)
-anh ấy đi tù-vợ sinh con, anh ấy hối tiếc 1 điều là không được bên cạnh đứa con trong khoảng thời gian đẹp nhất của đứa trẻ
-mình không nhớ rõ những gì đã xảy ra vào năm 97, nhưng anh ấy mặc áo tù mang số hiệu 097...
-nữ tù sẽ xé xác bạn ra nếu bạn" vô tình" lạc vào khu nữ, và ngược lại
-1 đám gồm những anh hùng, kẻ giết người, cướp, trộm, ma túy ngồi cãi nhau về chuyện gì đó nhỏ hơn cọng cỏ mà lẽ ra nếu là bạn bạn sẽ kết thúc bằng google
-1 cây kim tối thiểu đáng giá 10 bao thuốc bassto
-1 ai đó nói với mình:" tuổi trẻ nông nổi, nên đi 1 khóa như là sự trải nghiệm và coi điều đó nhẹ như mây"
-đại ca cũng là yếu tố để yên ấm trong tù, nhưng quan trọng và cần thiết hơn, bạn hay gia đình bạn là đại gia
-và chân lý luôn là lời nói của kẻ có quyền, có tiền
đó là xã hội thu nhỏ luôn có nhiều phức tạp, đố kỵ, ganh ghét luôn tồn tại trong bạn,vậy nên bạn chỉ có thể già hơn, nhẫn tâm hơn khi tự do=>kết quả của cải tạo
-nhưng bạn cũng có thể vui vẻ hơn vì những thứ nhỏ nhoi mà người đời bỏ quên
-nhưng có những lúc bạn muốn vào lại, sống vài ngày, mình không thể nói lý do vì sao, nhưng bạn cũng có thể bình yên theo đúng nghĩa, ít nhất là 1 góc độ nào đó
-và chắc chắn rằng có người xem như đó là nơi dừng chân cho cuộc hành trình...
=================
"mỏi đôi chân
tạm dừng nghỉ trên đất An Điềm
đêm nằm nghe tiếng lòng nức nở
hỏi cuộc đời còn bao nhiêu trắc trở
tháng ngày dài trắc trở bao nhiêu
An Điềm đâu chỉ nắng chói chang
khắp bồn bề núi cao ngút ngàn
từng đám mây giữa muôn trùng xanh thẳm
hút tầm nhìn, mỏi cánh chim bay
An Điềm bao nhiêu kẻ tới đây
và hỏi ai đã hóa đất nơi này
thoát linh hồn khỏi vòng quay lao lý
hay trở về khi thân xác hoang tàn
mỏi đôi chân-có hao mòn ý chí?
và thân trai còn vấp ngã bao lần?
có ngoảnh lại, có oán trách thế nhân?"
===
nhà tù cúp điện nhá nhem tối
hoàng hôn khuất núi ngóng trăng khuya
mù mù che phủ trăng hơn dỗi
bốn bề mực đổ-thoáng nghe mưa
===
anh đừng ghé chơi tôi ngại tiếp
cơm tù chỉ có mắm với rau
đạm bạc thôi tôi nào có tiếc
ngặt nỗi mời anh, tôi hết phần"
Nhật ký - Tâm Sự
Từ ngày con vừa biết nói
Trên môi đã vang tiếng “Mẹ”,
Từ khi con vừa đi học
Con đã viết lên tiếng “Cha”.
Từng ngày con càng khôn lớn
Trong tim vẫn in bóng “Người”,
Ngày đêm quan tâm chăm sóc
Cho con lớn khôn nên người.
Cái chữ đầu tiên con viết
Con đã từng nét o tròn
Mẹ ơi! con nào có biết
Me đã hạnh phúc biết bao
Tặng Mẹ nét chữ đầu đời
Cũng là tấc cả của con,
Nhưng sao con thấy Mẹ cười
Mà giọt nước mắt lại rơi
À! Thì ra…
Mẹ khóc!!!!!
Nhưng lúc đó còn nhỏ
Con không biết chuyện gì
Cho đến nay mới hỉu
Mẹ khóc là vì vui
Mẹ vui vì con Mẹ
Nay biết viết chữ rồi
Mẹ vui vì con Mẹ
Hơn cả Mẹ và Cha
Con thấy Mẹ ngượng ngùng
Hỏi con sao khó quá,
“Là chữ gì vậy con?”
Nhưng con đâu có biết
Chỉ biết nhoẽn miệng cười
Rồi trả lời với Mẹ:
Chữ “MẸ”
Đó Mẹ ơi”!!!
Cho đến khi khôn lớn
Con mới hiểu được rằng
Cha Mẹ và cái chữ
Không hề quen biết nhau.
Phải chăng mọi cái chữ
Cha Mẹ dành cho con
Không giữ lại cho mình
Mà dành cho con hết.
Trong cái ngày tốt nghiệp
Ngày được lên “Cấp 3”
Con lấy làm vinh dự
Được đứng trước mọi người
Tuyên bố trước đám đông
“Mẹ con là cây viết,
Và trang vỡ là Cha.
Danh hiệu con đạt được
Đều thuộc về Mẹ Cha”
Rồi hôm nay khôn lớn
Con biết được chuyện đời
Sao mà gian lao thế?
Nhưng với con mọi chuyện
Chỉ là chuyện nhỏ thôi
Sao lớn bằng công Mẹ,
Bằng cái nghĩa của Cha.
Suốt bao năm ăn học
Con không hề quên ơn
Công lao to lớn ấy
Cha Mẹ dành cho con
Dù rằng không biết chữ
Nhưng Cha Mẹ đã dạy:
Cho con biết mọi đều
Từng bước đi, bước chạy
Cho đến khi nói chuyện
Phải thế nào cho nên
Bao tháng năm gian khó
Cha Mẹ đã cùng con
Cùng đến lớp,đến trường
Cùng với con đi học
Con không khóc lúc mà
Bạn bè đùa ghẹo con:
Là Cha không biết chữ
Chữ cũng biết Mẹ đâu?
Nhưng con đây hạnh phúc
Khi có được người Cha
Và có cả người Mẹ
Dành hết chữ cho con.
Công Cha Mẹ to lớn
To hơn cả Thái Sơn
Dạt dào như dòng nước
Lan tràn như cát Biển Đông.
Ừ! Thì không biết chữ
Nhưng có nghĩa gì đâu
Nghĩa gì khi còn có
Cha Mẹ ở trên đời
Luôn luôn ở bên con
Ngay cả trong giấc ngủ
Cái chữ các “Ngài” dạy
Cao quý hơn chữ thường
Cái chữ con viết được
Đâu có đáng là bao
So với chữ “Ơn, Nghĩa”
Cha Mẹ dạy cho con.
Người “Thầy”con trọng nhất
Và đã dạy con nhiều
Hơn cả thầy trên lớp
Đó chính là:
“Mẹ Cha”!!!!
Vì đâu?
Con nên người tài ba?
Hãy nhớ công sinh thành
Nhờ ai mà có ta?
Theo: lam.casa (Woim)
Thơ Tình
Có lẽ, món quà tuyệt vời nhất của cuộc sống này mỗi khi mệt mỏi chính là đi tìm những đoạn hồi ức của tuổi thơ.
Tôi nhớ về tuổi thơ tôi, là những lần đuổi theo chiếc xe đạp rao kẹo kéo đến hụt cả hơi, chầm chậm ăn từng chút một để cố kéo dài ra hương vị của nó. Là những món đồ chơi túm năm tụm ba hái lá cây xào nấu, là những gói ô mai dây dài ngoằng giấu kỹ vụng trộm vì sợ bị mắng, là những ngày tháng tích cóp tiền ăn sáng chỉ để mua một cuốn truyện tranh, là đôi ba lần đùa nghịch chạy nhảy mà ngã đến gãy chân.
Tôi nhớ về tuổi thơ tôi, là những tháng ngày ngập tràn nắng vàng, là tiếng hát đồng dao cất lên trong những buổi sinh hoạt hè, là những lần đầu tiên biết nói dối để đi chơi, là quá trình tự lớn lên giữa đất trời dài rộng, và mang theo trong mình những ao ước bước vào cuộc đời.
Tôi nhớ về tuổi thơ tôi, là những lần đón hướng gió để giơ cao chong chóng, là những lần chơi đuổi bắt trốn tìm để rồi bị lạc giữa phố phường tấp nập không tìm thấy đường về, là những lần tập xe đạp loạng choạng ngã chảy máu cùng với tiếng khóc nấc đáng thương.
Tôi nhớ về tuổi thơ tôi, là những tháng ngày vui vẻ biết bao nhiêu, khi vật chất cái gì cũng thiếu thốn, khi ngay cả chiếc kẹo cũng có thể cùng bạn bè cắn đôi chia nửa, khi chỉ cần có vài trăm đồng ăn vặt cũng sướng âm ỉ như có cả thế giới, khi quà tặng tết thiếu nhi cũng chỉ là đôi ba cái kẹo và một cuốn vớ tập viết nhưng vẫn cứ háo hức, mong chờ.
Tôi nhớ về tuổi thơ tôi, là quãng thời gian đã từng vô lo vô nghĩ, có thể sống an nhiên giữa vòng bao bọc của mọi người, chứ chẳng phải mệt mỏi và gánh gồng nhiều thứ trách nhiệm khi tự đứng trên đôi chân của mình như bây giờ.
Và tuổi thơ của ai cũng vậy, đều có những tháng ngày không vết nứt, mà quá trình lớn lên có tiếng khóc râm ran, có tiếng cười rả rích, có cả những buồn tủi của thời trẻ dại, có những vết thương ngoài da hòa lẫn với máu và nước mắt. Nhưng, hồi tưởng lại tất cả, vẫn thấy vui cứ là vui.
Những người càng lớn tuồi thì càng có xu hướng muốn nhớ lại những chuyện đã qua, đặc biệt là những hồi ức trong quá khứ. Bởi vì mỗi lần nhớ lại như thế, chúng ta sẽ có thêm động lực để vượt qua tất cả những khó khăn của hiện tại, để nhận ra rằng, tất cả mọi chuyện đều sẽ qua, để rồi lại tiếp tục trở thành một trang nhật ký trong thì quá khứ.
Những người càng lớn tuổi thì càng có xu hướng muốn gợi lại ký ức từ những năm tháng tuổi thơ. Bởi vì mỗi khi mệt mỏi hay tuyệt vọng, vấp váp hay chán nản, thì những đoạn ký ức thời thơ ấu chẳng khác nào như liều thuốc an thần tuyệt diệu, giúp cho họ cảm thấy như được tìm về với bến đỗ bình yên.
Thời gian vẫn cứ trôi đi mãi và dần dần mang theo toàn bộ tuổi trẻ của ta đi hết, cả những ký ức tuổi thơ cũng sẽ trở thành một khoảng lặng và bị mài giũa bởi vạn sự trên đời.
Tuổi thơ của bạn là gì? Đã từng là quãng thời gian lớn lên như thế nào? Bạn còn nhớ chứ?
Tôi nhớ về tuổi thơ tôi, là những lần đuổi theo chiếc xe đạp rao kẹo kéo đến hụt cả hơi, chầm chậm ăn từng chút một để cố kéo dài ra hương vị của nó. Là những món đồ chơi túm năm tụm ba hái lá cây xào nấu, là những gói ô mai dây dài ngoằng giấu kỹ vụng trộm vì sợ bị mắng, là những ngày tháng tích cóp tiền ăn sáng chỉ để mua một cuốn truyện tranh, là đôi ba lần đùa nghịch chạy nhảy mà ngã đến gãy chân.
Tôi nhớ về tuổi thơ tôi, là những tháng ngày ngập tràn nắng vàng, là tiếng hát đồng dao cất lên trong những buổi sinh hoạt hè, là những lần đầu tiên biết nói dối để đi chơi, là quá trình tự lớn lên giữa đất trời dài rộng, và mang theo trong mình những ao ước bước vào cuộc đời.
Tôi nhớ về tuổi thơ tôi, là những lần đón hướng gió để giơ cao chong chóng, là những lần chơi đuổi bắt trốn tìm để rồi bị lạc giữa phố phường tấp nập không tìm thấy đường về, là những lần tập xe đạp loạng choạng ngã chảy máu cùng với tiếng khóc nấc đáng thương.
Tôi nhớ về tuổi thơ tôi, là những tháng ngày vui vẻ biết bao nhiêu, khi vật chất cái gì cũng thiếu thốn, khi ngay cả chiếc kẹo cũng có thể cùng bạn bè cắn đôi chia nửa, khi chỉ cần có vài trăm đồng ăn vặt cũng sướng âm ỉ như có cả thế giới, khi quà tặng tết thiếu nhi cũng chỉ là đôi ba cái kẹo và một cuốn vớ tập viết nhưng vẫn cứ háo hức, mong chờ.
Tôi nhớ về tuổi thơ tôi, là quãng thời gian đã từng vô lo vô nghĩ, có thể sống an nhiên giữa vòng bao bọc của mọi người, chứ chẳng phải mệt mỏi và gánh gồng nhiều thứ trách nhiệm khi tự đứng trên đôi chân của mình như bây giờ.
Và tuổi thơ của ai cũng vậy, đều có những tháng ngày không vết nứt, mà quá trình lớn lên có tiếng khóc râm ran, có tiếng cười rả rích, có cả những buồn tủi của thời trẻ dại, có những vết thương ngoài da hòa lẫn với máu và nước mắt. Nhưng, hồi tưởng lại tất cả, vẫn thấy vui cứ là vui.
Những người càng lớn tuồi thì càng có xu hướng muốn nhớ lại những chuyện đã qua, đặc biệt là những hồi ức trong quá khứ. Bởi vì mỗi lần nhớ lại như thế, chúng ta sẽ có thêm động lực để vượt qua tất cả những khó khăn của hiện tại, để nhận ra rằng, tất cả mọi chuyện đều sẽ qua, để rồi lại tiếp tục trở thành một trang nhật ký trong thì quá khứ.
Những người càng lớn tuổi thì càng có xu hướng muốn gợi lại ký ức từ những năm tháng tuổi thơ. Bởi vì mỗi khi mệt mỏi hay tuyệt vọng, vấp váp hay chán nản, thì những đoạn ký ức thời thơ ấu chẳng khác nào như liều thuốc an thần tuyệt diệu, giúp cho họ cảm thấy như được tìm về với bến đỗ bình yên.
Thời gian vẫn cứ trôi đi mãi và dần dần mang theo toàn bộ tuổi trẻ của ta đi hết, cả những ký ức tuổi thơ cũng sẽ trở thành một khoảng lặng và bị mài giũa bởi vạn sự trên đời.
Tuổi thơ của bạn là gì? Đã từng là quãng thời gian lớn lên như thế nào? Bạn còn nhớ chứ?
Nhật ký - Tâm Sự
Có những người chấp nhận bị bỏ rơi, như một sự chống cự đầy yếu đuối. Có những người lại coi đó như sự hả hê để ve vuốt tự trọng. Có những người làm mọi cách để phản kháng nỗi buồn nhưng không thể...
Có những người chọn lựa rời bỏ người kia, như một sự giải thoát. Có những người chọn lựa điều đó, lại như một lần đánh cược. Có những người, lại như là ruồng bỏ, buông bỏ chính mình, và vứt bỏ tình yêu. Có những người ra đi, để nửa kia hạnh phúc. Có những người can đảm, chỉ để đau một lần, nhưng lại đánh đổi tất cả cho nụ cười ở sau.
Nhưng còn lại phía cuối của những sự bỏ rơi, dù là nguyên cớ giản đơn nào đi nữa, vẫn là nỗi đau rất đắng, là nỗi đau chát mặn, của cả người ở lại, lẫn người đã đi…
Và điểm tận cùng của nó, ai biết đến bao giờ, mới trả hết niềm kia?
Có nhiều nhặn gì đâu, một cái gật đầu vị tha, để cả hai cùng bước tiếp. Khó khăn gì đâu, bao dung với người còn lại, cũng là tự thương lấy chính mình.
Ít người biết cách để thả cho mình những khoảng không nhau cần thiết, mà chỉ biết vội vàng quyết, rồi vội vàng bỏ rơi. Cái sự thỏa mãn nhất thời, như là sự trả thù hời hợt. Để rồi tiếc cả đời, có những nỗi ân hận hẳn hết một đời, không nguôi!
Có những người chấp nhận bị bỏ rơi, như một sự chống cự đầy yếu đuối. Có những người, lại như sự hả hê để ve vuốt tự trọng. Có những người, làm mọi cách để phản kháng nỗi buồn, nhưng không thể.
Người đi, ai giữ được người đi.
Nuốt nước mắt từng ngày, cùng quẫn với nỗi nhớ len sâu. Không thể thốt được một câu, vì giờ tất cả là vô nghĩa. Có tư cách gì nữa, để gần nhau.
Điểm tận cùng của nỗi đau, hẳn là vô thời hạn. Vì với những kẻ yêu nhau, mãi mãi là từ chỉ nỗi buồn, niềm nhớ, chứ không phải ở cạnh nhau.
Vì với những kẻ bị bỏ rơi, mãi mãi là từ dành cho tổn thương…
Với những người dứt áo ra đi, mãi mãi là từ dành cho nuối tiếc…
Xin lỗi chỉ là một động từ bất lực. Rời bỏ, vẫn là rời bỏ mà thôi.
Hãy chọn con đường dài nhất để bước cạnh nhau, khi dead-line của nỗi đau kia, chính là nỗi sợ. Víu vào đó, để vui buồn với nhau, đến lúc nào không thể. Vì buông tay rồi, nỗi sợ, sẽ thành nỗi đau.
Đâu là tận cùng cùng của nỗi đau?
Có những người chọn lựa rời bỏ người kia, như một sự giải thoát. Có những người chọn lựa điều đó, lại như một lần đánh cược. Có những người, lại như là ruồng bỏ, buông bỏ chính mình, và vứt bỏ tình yêu. Có những người ra đi, để nửa kia hạnh phúc. Có những người can đảm, chỉ để đau một lần, nhưng lại đánh đổi tất cả cho nụ cười ở sau.
Nhưng còn lại phía cuối của những sự bỏ rơi, dù là nguyên cớ giản đơn nào đi nữa, vẫn là nỗi đau rất đắng, là nỗi đau chát mặn, của cả người ở lại, lẫn người đã đi…
Và điểm tận cùng của nó, ai biết đến bao giờ, mới trả hết niềm kia?
Có nhiều nhặn gì đâu, một cái gật đầu vị tha, để cả hai cùng bước tiếp. Khó khăn gì đâu, bao dung với người còn lại, cũng là tự thương lấy chính mình.
Ít người biết cách để thả cho mình những khoảng không nhau cần thiết, mà chỉ biết vội vàng quyết, rồi vội vàng bỏ rơi. Cái sự thỏa mãn nhất thời, như là sự trả thù hời hợt. Để rồi tiếc cả đời, có những nỗi ân hận hẳn hết một đời, không nguôi!
Có những người chấp nhận bị bỏ rơi, như một sự chống cự đầy yếu đuối. Có những người, lại như sự hả hê để ve vuốt tự trọng. Có những người, làm mọi cách để phản kháng nỗi buồn, nhưng không thể.
Người đi, ai giữ được người đi.
Nuốt nước mắt từng ngày, cùng quẫn với nỗi nhớ len sâu. Không thể thốt được một câu, vì giờ tất cả là vô nghĩa. Có tư cách gì nữa, để gần nhau.
Điểm tận cùng của nỗi đau, hẳn là vô thời hạn. Vì với những kẻ yêu nhau, mãi mãi là từ chỉ nỗi buồn, niềm nhớ, chứ không phải ở cạnh nhau.
Vì với những kẻ bị bỏ rơi, mãi mãi là từ dành cho tổn thương…
Với những người dứt áo ra đi, mãi mãi là từ dành cho nuối tiếc…
Xin lỗi chỉ là một động từ bất lực. Rời bỏ, vẫn là rời bỏ mà thôi.
Hãy chọn con đường dài nhất để bước cạnh nhau, khi dead-line của nỗi đau kia, chính là nỗi sợ. Víu vào đó, để vui buồn với nhau, đến lúc nào không thể. Vì buông tay rồi, nỗi sợ, sẽ thành nỗi đau.
Đâu là tận cùng cùng của nỗi đau?
Cẩm nang tình yêu - Nhật ký
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)
Recent Comments