Slider
Total Pageviews
Labels
- Album Ảnh
- Âm nhạc
- Bạn Cần
- Bạn Gái
- Bạn Trẻ
- Blog Radio
- Cẩm nang tình yêu
- Châu Tinh Trì
- Chia Sẽ
- Chuyện Yêu
- Cuộc sống
- Đang yêu
- Giải Trí
- Giới Tính
- Hài kịch
- Làm Đẹp
- Làm Mẹ
- Lời hay ý đẹp
- Nhật ký
- Nội trợ
- Sức Khỏe
- Tâm Sự
- Thần Tượng
- Thơ Tình
- Thơ Tình học trò
- Thơ Tình Yêu
- Thơ Vui
- Thời Trang
- Thư chia tay
- Thư gửi người thân
- Thư tình
- Thư tình cho anh.
- Thư tình cho em
- Thư Tỏ Tình
- Tin Giáo Dục
- Tin Làng Sao
- Tin Thế Giới
- Tin Thể Thao
- Tin Tức
- Tin Xã Hội
- Truyện cười
- Truyện Dài Tình Cảm
- Truyện Hay
- Truyện ngắn
- Tuổi học trò
- Video
On Twitter
Biểu mẫu liên hệ
On Facebook
Advertisement
Được tạo bởi Blogger.
Ad
Translate
Giới thiệu về tôi
Lưu trữ Blog
-
▼
2013
(61)
-
▼
tháng 5
(12)
- 10 bí quyết chăm sóc sức khỏe tinh thần.
- Tháng Năm - mùa chia tay!
- Những điều giản dị của hạnh phúc
- Ngày của Mẹ!
- Những tiếng rao dài mơ cổ tích
- 3 loại thuốc mới chữa thấp khớp hiệu quả
- Đã đánh mất mới bắt đầu tiếc
- Viết cho mùa phượng cuối
- Người yêu em là thần chết (Phần 2: Nụ hôn của thiê...
- Vầng Trăng Trên Bục Giảng
- Còn Gì Kiếp Sau - Đông Đông
- Có một mùa đông
-
▼
tháng 5
(12)
Travel
Performance
‹
›
Cute
My Place
Slider
Racing
Videos
Chăm sóc sức khỏe tinh thần là một phần không thể thiếu trong cuộc sống hiện đại nhưng không phải ai cũng biết cách. Nhân ngày Sức khỏe tinh thần thế giới (10/10), chúng tôi gửi tới bạn 10 nguyên tắc để luôn suy nghĩ tích cực:
1. Học tự đánh giá bản thân lành mạnh
Tự đánh giá bản thân không dừng lại ở việc chỉ thấy những điểm tốt hay xấu mà còn là chấp nhận chúng và cố gắng làm tốt nhất với những gì bạn có.
Xây dựng sự tự tin:Bạn hãy liệt kê các điểm tốt của mình. Bạn làm cái gì tốt nhất? Các kỹ năng và lĩnh vực yêu thích của bạn là gì? Bạn bè nói như thế nào về bạn? Tiếp theo, hãy tìm hiểu các điểm yếu của bạn. Bạn có khó khăn trong làm việc gì? Điều gì khiến bạn thất bại và yếu kém?
2. Cho và nhận
Chúng ta thường nhún vai từ chối một lời khen bằng câu “Ừ, nhưng mà..”
Chấp nhận lời khen: Lần tới khi ai đó khen bạn, hãy nói, “Cảm ơn! Tôi vui là bạn nghĩ thế.” Và hãy nghĩ về những lời khen khác mà bạn có và xem xem điều đó khiến bạn cảm thấy tốt như thế nào.
3. Tạo dựng mối quan hệ gia đình tích cực
Hãy nghiêm túc xây dựng các mối quan hệ gia đình tốt. Học cách đánh giá các kỹ năng và khả năng của mỗi thành viên. Học cách đưa ra và nhận các hỗ trợ.
Dành thời gian: Dành thời gian để ở bên gia đình. Lên kế hoạch cho cả các hoạt động nghiêm túc và thư giãn vui vẻ. Hãy lắng nghe một cách tôn trọng mà không ngắt lời khi người khác nói. Và cần thực hành thường xuyên những điều này.
4. Hãy kết bạn với những người có ý nghĩa
Bạn bè giúp bạn hiểu rằng bạn không cô đơn. Họ giúp bạn chia sẻ lúc vui, lúc buồn, và đến lượt bạn lại sẽ giúp họ. .
Xây dựng bạn bè: Giữ liên lạc hoặc thỉnh thoảng mời bạn đi ăn. Bạn nên có những người bạn mới - đề nghị bạn bè giới thiệu bạn mới cũng là một cách.
5. Chỉ ra các ưu tiên của bạn
Thách thức của chúng ta là để biết giữa điều chúng ta thực sự “cần” và những điều chúng ta “muốn”. Bạn khó khăn trong việc tìm kiếm sự cân bằng hợp lý giữa việc dành thời gian và nguồn lực cho cái mình muốn và cái mình cần.
Tạo lập một ngân sách có ý nghĩa: Hãy viết một kế hoạch chi tiêu cho chính mình. Mong muốn của bạn có thực tế không? Bạn có kế hoạch làm gì để có tiền mua được cái mình muốn?
6. Tham gia hoạt động xã hội
Tham gia vào các hoạt động có ý nghĩa với chúng ta sẽ mang đến cảm giác có mục đích và thoả mãn.
Tình nguyện: Hãy tham gia tình nguyện. Đọc truyện cho trẻ em ở các trung tâm; thăm người già ở các viện dưỡng lão; tham gia các nhóm cộng đồng hoặc các hoạt động từ thiện mà bạn yêu thích; tham gia vệ sinh đường phố, công viên hoặc bãi biển; giúp một người hàng xóm dọn dẹp nhà cửa.
7. Học quản lý stress hiệu quả
Stress là một phần của cuộc sống. Cách bạn ứng phó với stress phụ thuộc vào thái độ của bạn.
Hãy cho mình một kỳ nghỉ 5 phút: Mỗi ngày, dành riêng 5 phút nghỉ ngơi cho sức khỏe tinh thần. Đóng cửa văn phòng của bạn hoặc ra phòng khác và mơ ước về một nơi, một người hay một ý tưởng nào đó, hoặc không nghỉ gì cả! Bạn sẽ cảm thấy như mình vừa có một kỳ nghỉ ngắn vậy.
8. Ứng phó với những thay đổi có thể ảnh hưởng tới bạn
Thật là tuyệt nếu “hạnh phúc mãi mãi” nhưng cuộc sống không ngừng “ném những khó khăn” vào chúng ta.
Tìm sức mạnh từ đám đông: Tìm kiếm một nhóm hỗ trợ có vấn đề tương tự mà bạn đang gặp phải. Bằng việc lập thành nhóm với những người có thể chia sẻ vấn đề của bạn, bạn sẽ tìm ra được những phương án thú vị.
9. Ứng phó với cảm xúc của bạn
Làm thế nào để có một cách thức an toàn và mang tính xây dựng để diễn đạt và chia sẻ cảm xúc giận dữ, đau buồn, vui vẻ và sợ hãi…?
Hoạt động - Nhận dạng và ứng phó với tâm trạng của bạn: Tìm ra cái gì làm cho bạn hạnh phúc, buồn khổ, vui vẻ hoặc giận dữ. Điều gì giúp bạn bình tĩnh lại? Học cách ứng phó với tâm trạng của bạn. Chia sẻ tin vui với bạn bè và “khóc trên một bờ vai” khi bạn thấy buồn.
Tập thể dục có thể giúp bạn ứng phó với giận dữ. Hãy sưu tầm truyện cười, hoạt họa vui hoặc băng đĩa mà bạn yêu thích cho những lần bạn cảm thấy cần được cười.
10. Hướng vào bản thân
Học cách bình an với chính mình. Hãy học cách biết Bạn là ai? Điều gì khiến bạn thực sự hạnh phúc Điều gì bạn thực sự đam mê?... Học cách cân bằng với những gì bạn có thể thay đổi trong chính bạn với những gì bạn không thể thay đổi.
Xậy dựng cái “Tôi” của chính bạn: Hãy dành riêng cho mình thời gian riêng, yên tĩnh mà bạn có thể ở riêng một mình một cách hoàn toàn.
Tập thở - cố gắng đếm các nhịp thở của bạn từ 1 đến 4, và bắt đầu lại từ 1. Hoặc làm gì đó mà bạn yêu thích.
1. Học tự đánh giá bản thân lành mạnh
Tự đánh giá bản thân không dừng lại ở việc chỉ thấy những điểm tốt hay xấu mà còn là chấp nhận chúng và cố gắng làm tốt nhất với những gì bạn có.
Xây dựng sự tự tin:Bạn hãy liệt kê các điểm tốt của mình. Bạn làm cái gì tốt nhất? Các kỹ năng và lĩnh vực yêu thích của bạn là gì? Bạn bè nói như thế nào về bạn? Tiếp theo, hãy tìm hiểu các điểm yếu của bạn. Bạn có khó khăn trong làm việc gì? Điều gì khiến bạn thất bại và yếu kém?
2. Cho và nhận
Chúng ta thường nhún vai từ chối một lời khen bằng câu “Ừ, nhưng mà..”
Chấp nhận lời khen: Lần tới khi ai đó khen bạn, hãy nói, “Cảm ơn! Tôi vui là bạn nghĩ thế.” Và hãy nghĩ về những lời khen khác mà bạn có và xem xem điều đó khiến bạn cảm thấy tốt như thế nào.
3. Tạo dựng mối quan hệ gia đình tích cực
Hãy nghiêm túc xây dựng các mối quan hệ gia đình tốt. Học cách đánh giá các kỹ năng và khả năng của mỗi thành viên. Học cách đưa ra và nhận các hỗ trợ.
Dành thời gian: Dành thời gian để ở bên gia đình. Lên kế hoạch cho cả các hoạt động nghiêm túc và thư giãn vui vẻ. Hãy lắng nghe một cách tôn trọng mà không ngắt lời khi người khác nói. Và cần thực hành thường xuyên những điều này.
4. Hãy kết bạn với những người có ý nghĩa
Bạn bè giúp bạn hiểu rằng bạn không cô đơn. Họ giúp bạn chia sẻ lúc vui, lúc buồn, và đến lượt bạn lại sẽ giúp họ. .
Xây dựng bạn bè: Giữ liên lạc hoặc thỉnh thoảng mời bạn đi ăn. Bạn nên có những người bạn mới - đề nghị bạn bè giới thiệu bạn mới cũng là một cách.
5. Chỉ ra các ưu tiên của bạn
Thách thức của chúng ta là để biết giữa điều chúng ta thực sự “cần” và những điều chúng ta “muốn”. Bạn khó khăn trong việc tìm kiếm sự cân bằng hợp lý giữa việc dành thời gian và nguồn lực cho cái mình muốn và cái mình cần.
Tạo lập một ngân sách có ý nghĩa: Hãy viết một kế hoạch chi tiêu cho chính mình. Mong muốn của bạn có thực tế không? Bạn có kế hoạch làm gì để có tiền mua được cái mình muốn?
6. Tham gia hoạt động xã hội
Tham gia vào các hoạt động có ý nghĩa với chúng ta sẽ mang đến cảm giác có mục đích và thoả mãn.
Tình nguyện: Hãy tham gia tình nguyện. Đọc truyện cho trẻ em ở các trung tâm; thăm người già ở các viện dưỡng lão; tham gia các nhóm cộng đồng hoặc các hoạt động từ thiện mà bạn yêu thích; tham gia vệ sinh đường phố, công viên hoặc bãi biển; giúp một người hàng xóm dọn dẹp nhà cửa.
7. Học quản lý stress hiệu quả
Stress là một phần của cuộc sống. Cách bạn ứng phó với stress phụ thuộc vào thái độ của bạn.
Hãy cho mình một kỳ nghỉ 5 phút: Mỗi ngày, dành riêng 5 phút nghỉ ngơi cho sức khỏe tinh thần. Đóng cửa văn phòng của bạn hoặc ra phòng khác và mơ ước về một nơi, một người hay một ý tưởng nào đó, hoặc không nghỉ gì cả! Bạn sẽ cảm thấy như mình vừa có một kỳ nghỉ ngắn vậy.
8. Ứng phó với những thay đổi có thể ảnh hưởng tới bạn
Thật là tuyệt nếu “hạnh phúc mãi mãi” nhưng cuộc sống không ngừng “ném những khó khăn” vào chúng ta.
Tìm sức mạnh từ đám đông: Tìm kiếm một nhóm hỗ trợ có vấn đề tương tự mà bạn đang gặp phải. Bằng việc lập thành nhóm với những người có thể chia sẻ vấn đề của bạn, bạn sẽ tìm ra được những phương án thú vị.
9. Ứng phó với cảm xúc của bạn
Làm thế nào để có một cách thức an toàn và mang tính xây dựng để diễn đạt và chia sẻ cảm xúc giận dữ, đau buồn, vui vẻ và sợ hãi…?
Hoạt động - Nhận dạng và ứng phó với tâm trạng của bạn: Tìm ra cái gì làm cho bạn hạnh phúc, buồn khổ, vui vẻ hoặc giận dữ. Điều gì giúp bạn bình tĩnh lại? Học cách ứng phó với tâm trạng của bạn. Chia sẻ tin vui với bạn bè và “khóc trên một bờ vai” khi bạn thấy buồn.
Tập thể dục có thể giúp bạn ứng phó với giận dữ. Hãy sưu tầm truyện cười, hoạt họa vui hoặc băng đĩa mà bạn yêu thích cho những lần bạn cảm thấy cần được cười.
10. Hướng vào bản thân
Học cách bình an với chính mình. Hãy học cách biết Bạn là ai? Điều gì khiến bạn thực sự hạnh phúc Điều gì bạn thực sự đam mê?... Học cách cân bằng với những gì bạn có thể thay đổi trong chính bạn với những gì bạn không thể thay đổi.
Xậy dựng cái “Tôi” của chính bạn: Hãy dành riêng cho mình thời gian riêng, yên tĩnh mà bạn có thể ở riêng một mình một cách hoàn toàn.
Tập thở - cố gắng đếm các nhịp thở của bạn từ 1 đến 4, và bắt đầu lại từ 1. Hoặc làm gì đó mà bạn yêu thích.
Sức Khỏe
Hè đổ lửa rồi, tháng Năm cũng đã lững lờ ngoài cửa như cô bé đỏng đảnh mới yêu. Sáng nay thấy phượng đỏ rực trong những bức ảnh trên Facebook người bạn mới đăng, nghĩ mà thấy bồi hồi…
Tháng Năm!
Cô bé ẩm ương
Nhớ cậu học trò trèo tường… đi mất
Nghiên mực chông chênh
Bút lăn dài
thẫn thờ
khô khốc!
Bài thơ còn hoài dang dở
đỏng đảnh
... chờ người viết tiếp.
Ai cũng có trong mình một tháng Năm kỷ niệm, tháng Năm chia tay. Tôi nhớ vô cùng từng đợt xà cừ đổ xuống sân trường mà nghe thời gian rất gần, rất gấp. Nhớ trò nhảy dây, lò cò, đuổi bắt, nhớ lúc nghịch ngợm trèo tường chui vào lớp buổi đi học trễ giờ…
Tháng Năm của Mười Hai thần tiên, lúc này đầu óc bạn và tôi đang bị lấp đầy bởi dãy công thức “Quang, Cơ, Lượng, Giác” dày đặc và chằng chịt hay sáng ngày sốt vó khi chưa đọc cho vanh vách “Từ Triệu, Đinh, Lý, Trần bao đời xây nền độc lập…”. Có bao lâu nữa đâu mà, cái buổi học cuối…
Phút chia tay thiêng liêng, bản nhạc nào cất lên mà du dương, réo rắt, như những giấc mơ tươi đẹp chắp cánh. Mắt nhòe, lệ rơi, bàn tay bạn nắm bàn tay tôi, bỏ hết đi những giận hờn bé bỏng. Phía trước là cả cuộc đua dài, chỉ biết nguyện cầu thành công cho bạn và tôi. Một chút ngập ngừng thương ai khó nói. Một chút ngổn ngang… “Chút nữa xa rồi!”.
Thời gian cứ mải miết trôi, thảng thốt khi nghĩ về một tháng Năm ngông nghênh và khờ khạo, chênh vênh giữa cái ranh giới “trẻ con và người lớn”. Giật mình hệt như có một bàn tay vô hình nào đó, bất ngờ xô ta vào một dòng cuộc sống khác, mưu toan, tính toán hơn; phải biết “note” từ cuộc sống nhiều hơn là những dòng ghi nhớ cô giáo in đậm trong sách vở.
Tuổi học trò qua đi, ta thấm thía rằng đó chính xác là quãng thời gian đẹp đẽ, trong sáng nhất, khi những gì ban và tôi dành cho nhau là trinh nguyên nhất, không mảy may vụ lợi. Sẽ chỉ có duy nhất một lần trong đời, cái thời bao cấp bố cho bạn mượn chiếc áo trắng mới, bạn bè mẹ nhường nhau miếng đậu, lạng thịt, cái thời bạn ngược cả đoạn đường nắng chói chang chở tôi đi học trên chiếc xe đạp phượng hoàng… Một lần thôi!
Thi thoảng ngồi ngẫm lại, tôi vẫn thấy tiếc một vài người bạn của cái tháng Năm ngày xưa... Có những mối quan hệ tưởng như “thiên trường địa cửu”, hóa ra cũng dễ dàng trôi tuột đâu mất. Bạn đó, tôi đây, gần mà ngỡ như xa lắc, rộng hoác!
Cả hai đều vin vào sự trưởng thành, khi mà những “cơm, áo, gạo, tiền” cứ như một đám mạng nhện rối rắm cuốn chúng ta vào, dẫn theo nhiều phía! Ừ, biết là mỗi người có một trí hướng riêng, một mối quan tâm khác nhau, biết là chẳng thể giữ mãi nhịp đập đồng điệu xưa cho những trái tim vốn dĩ thiếu kiên định lại còn non nớt, nhưng sao vẫn nặng một tiếng thở dài…
Tháng Năm mùa chia tay!…
Tháng Năm!
Cô bé ẩm ương
Nhớ cậu học trò trèo tường… đi mất
Nghiên mực chông chênh
Bút lăn dài
thẫn thờ
khô khốc!
Bài thơ còn hoài dang dở
đỏng đảnh
... chờ người viết tiếp.
Ai cũng có trong mình một tháng Năm kỷ niệm, tháng Năm chia tay. Tôi nhớ vô cùng từng đợt xà cừ đổ xuống sân trường mà nghe thời gian rất gần, rất gấp. Nhớ trò nhảy dây, lò cò, đuổi bắt, nhớ lúc nghịch ngợm trèo tường chui vào lớp buổi đi học trễ giờ…
Tháng Năm của Mười Hai thần tiên, lúc này đầu óc bạn và tôi đang bị lấp đầy bởi dãy công thức “Quang, Cơ, Lượng, Giác” dày đặc và chằng chịt hay sáng ngày sốt vó khi chưa đọc cho vanh vách “Từ Triệu, Đinh, Lý, Trần bao đời xây nền độc lập…”. Có bao lâu nữa đâu mà, cái buổi học cuối…
Phút chia tay thiêng liêng, bản nhạc nào cất lên mà du dương, réo rắt, như những giấc mơ tươi đẹp chắp cánh. Mắt nhòe, lệ rơi, bàn tay bạn nắm bàn tay tôi, bỏ hết đi những giận hờn bé bỏng. Phía trước là cả cuộc đua dài, chỉ biết nguyện cầu thành công cho bạn và tôi. Một chút ngập ngừng thương ai khó nói. Một chút ngổn ngang… “Chút nữa xa rồi!”.
Thời gian cứ mải miết trôi, thảng thốt khi nghĩ về một tháng Năm ngông nghênh và khờ khạo, chênh vênh giữa cái ranh giới “trẻ con và người lớn”. Giật mình hệt như có một bàn tay vô hình nào đó, bất ngờ xô ta vào một dòng cuộc sống khác, mưu toan, tính toán hơn; phải biết “note” từ cuộc sống nhiều hơn là những dòng ghi nhớ cô giáo in đậm trong sách vở.
Tuổi học trò qua đi, ta thấm thía rằng đó chính xác là quãng thời gian đẹp đẽ, trong sáng nhất, khi những gì ban và tôi dành cho nhau là trinh nguyên nhất, không mảy may vụ lợi. Sẽ chỉ có duy nhất một lần trong đời, cái thời bao cấp bố cho bạn mượn chiếc áo trắng mới, bạn bè mẹ nhường nhau miếng đậu, lạng thịt, cái thời bạn ngược cả đoạn đường nắng chói chang chở tôi đi học trên chiếc xe đạp phượng hoàng… Một lần thôi!
Thi thoảng ngồi ngẫm lại, tôi vẫn thấy tiếc một vài người bạn của cái tháng Năm ngày xưa... Có những mối quan hệ tưởng như “thiên trường địa cửu”, hóa ra cũng dễ dàng trôi tuột đâu mất. Bạn đó, tôi đây, gần mà ngỡ như xa lắc, rộng hoác!
Cả hai đều vin vào sự trưởng thành, khi mà những “cơm, áo, gạo, tiền” cứ như một đám mạng nhện rối rắm cuốn chúng ta vào, dẫn theo nhiều phía! Ừ, biết là mỗi người có một trí hướng riêng, một mối quan tâm khác nhau, biết là chẳng thể giữ mãi nhịp đập đồng điệu xưa cho những trái tim vốn dĩ thiếu kiên định lại còn non nớt, nhưng sao vẫn nặng một tiếng thở dài…
Tháng Năm mùa chia tay!…
Nhật ký - Tâm Sự - Tuổi học trò
Hạnh phúc không phải là phải có nhiều bạn, chỉ cần có một người bạn có thể hiểu mình, và mình cũng hiểu họ để chia sẻ, có thể nói ra với nhau tất cả mà không hề tính toán.
Hạnh phúc là có khi có thể sống thật với con người của mình, sống theo trái tim của mình chứ không phải núp dưới một tấm mặt nạ nào. Có thể khóc khi buồn - buồn thật sự và có thể cười khi vui, dù chỉ là một niềm vui nhỏ.
Hạnh phúc là mỗi buổi sáng thức dậy là một ngày mới với những dự định mới, không vương vấn chuyện hôm qua và cũng chẳng phải lo nghĩ chuyện ngày mai! Hãy sống tốt ngày hôm nay bạn nhé!
Hạnh phúc là cảm thấy vui khi những người xung quanh mình hạnh phúc và điều đó sẽ lại càng tuyệt vời hơn khi chính mình là người mang đến điều đó cho họ.
Hạnh phúc là khi ta biết cách để đứng dậy, cách để quên đi nỗi đau, biết tiến lên phía trước một cách lạc quan! Hãy vui lên vì hạnh phúc đang nằm trong tầm tay của mỗi người và quan trọng là bạn có nắm giữ được nó hay không?
Hạnh phúc là những khi buồn nhất, tuyệt vọng nhất rồi bất chợt nhận ra cuộc đời này thật đáng sống, thật đáng để chúng ta lạc quan.
Hạnh phúc là những khi phóng xe đắm mình trong cơn mưa, vẫn cảm nhận được cảm giác man mát và dễ chịu.
Hạnh phúc là những lúc tụ họp ăn uống với bạn bè, nói bất cứ thứ gì cũng không ngại!
Hạnh phúc là những khi tự cho phép mình được say một chút, được lâng lâng một chút?!
Hạnh phúc là khi có một người để nghĩ tới, để nhớ và để có động lực hoàn thiện bản thân, hoàn thiện con người mình.
Hạnh phúc là khi bất chợt gặp lại một người bạn cũ, thấy họ thật khác, thật trưởng thành.
Hạnh phúc là khi phát hiện ra rằng có người đang nhớ tới mình, đang nghĩ về mình, dù chỉ một chút mà thôi...
Hạnh phúc là có khi có thể sống thật với con người của mình, sống theo trái tim của mình chứ không phải núp dưới một tấm mặt nạ nào. Có thể khóc khi buồn - buồn thật sự và có thể cười khi vui, dù chỉ là một niềm vui nhỏ.
Hạnh phúc là mỗi buổi sáng thức dậy là một ngày mới với những dự định mới, không vương vấn chuyện hôm qua và cũng chẳng phải lo nghĩ chuyện ngày mai! Hãy sống tốt ngày hôm nay bạn nhé!
Hạnh phúc là cảm thấy vui khi những người xung quanh mình hạnh phúc và điều đó sẽ lại càng tuyệt vời hơn khi chính mình là người mang đến điều đó cho họ.
Hạnh phúc là khi ta biết cách để đứng dậy, cách để quên đi nỗi đau, biết tiến lên phía trước một cách lạc quan! Hãy vui lên vì hạnh phúc đang nằm trong tầm tay của mỗi người và quan trọng là bạn có nắm giữ được nó hay không?
Hạnh phúc là những khi buồn nhất, tuyệt vọng nhất rồi bất chợt nhận ra cuộc đời này thật đáng sống, thật đáng để chúng ta lạc quan.
Hạnh phúc là những khi phóng xe đắm mình trong cơn mưa, vẫn cảm nhận được cảm giác man mát và dễ chịu.
Hạnh phúc là những lúc tụ họp ăn uống với bạn bè, nói bất cứ thứ gì cũng không ngại!
Hạnh phúc là những khi tự cho phép mình được say một chút, được lâng lâng một chút?!
Hạnh phúc là khi có một người để nghĩ tới, để nhớ và để có động lực hoàn thiện bản thân, hoàn thiện con người mình.
Hạnh phúc là khi bất chợt gặp lại một người bạn cũ, thấy họ thật khác, thật trưởng thành.
Hạnh phúc là khi phát hiện ra rằng có người đang nhớ tới mình, đang nghĩ về mình, dù chỉ một chút mà thôi...
Cẩm nang tình yêu - Lời hay ý đẹp
Ngày Chủ Nhật thứ nhì của tháng 5, con mở lịch xem ngày. Ngày của mẹ, ừ thì đúng là ngày của mẹ, cả thế giới chúc mừng những người mẹ, con cũng muốn chúc mừng sinh nhật mẹ.
Ngày bé, con vẫn thường đua theo nhiều người để thắc mắc câu hỏi: “Tại sao ngày của phụ nữ thì nhiều mà lại không có ngày của đàn ông?”, nào là ngày 8 tháng 3, ngày 20 tháng 10, kể cả ngày 20 tháng 11 cũng ưu tiên cho cô giáo nhiều hơn thầy giáo. Bằng chứng là sau ngày ấy, con chỉ thấy các cô giáo khoe nhau những tà áo dài mới do học sinh tặng chứ không nhìn thấy các thầy ngồi lại với nhau để nói chuyện về những món quà ngày nhà giáo Việt Nam.
Con thắc mắc như vậy không phải vì con yêu bố hơn mẹ, cũng không phải vì nhà mình nhiều nam giới hơn, mà vì… nhiều người thắc mắc nên con cũng muốn biết câu trả lời thôi mẹ ạ.
Ngày chủ Nhật thứ nhì của tháng 5, hơn hai mươi năm con là con trai của mẹ, con mới biết đó là ngày của mẹ. Con có sai không mẹ? Không đâu mẹ nhỉ? Vì dù có biết ngày này, con cũng đâu thể làm gì cho mẹ. Tặng hoa ư? Con sẽ bị mẹ trách vì sao phải tốn tiền. Tặng vải áo dài để mẹ giống các cô giáo khác, mặc chiếc áo dài mới do chính tay con trai mẹ chọn vải ư? Mẹ sẽ lại nói tốn tiền công may, nói mẹ còn hai bộ áo dài mặc hoài không hết, sẽ nói con phung phí tiền mà thôi. Hay là đưa mẹ đi ăn uống, tổ chức tiệc tùng như con thường làm với lũ bạn? Cũng không được đâu mẹ nhỉ? Mẹ sẽ lại nói ăn ở ngoài không an toàn, ở nhà thích món gì mẹ nấu cho ăn.
Nhưng những món mẹ nấu cũng chỉ dừng ở mức canh gà và sườn xào chua ngọt, mẹ biết bốn bố con thích ăn hai món ấy nhất, nhưng ăn hoài, nhất là ăn vào ngày đặc biệt cũng chán lắm mẹ à. Đi du lịch mẹ nhỉ? Làm sao đi được đây? Cả vườn cà phê chưa ai chăm lo; vườn ngô mới tỉa đã lên nên phải vun đất, làm cỏ; ai sẽ cho đàn gà và mấy con ngan ăn? Còn phải lên trường nữa, mùa thi rồi mà… Loay hoay với mớ suy nghĩ, cuối cùng con cũng không làm gì được cho mẹ.
Khi viết đến dòng này, nước mắt con cũng chực thành dòng rồi mẹ à. Bởi vì những điều con nói ở trên, giờ chỉ là tưởng tượng. Con quên mất là con đang đi học xa nhà, con quên mất là mình chỉ là một đứa sinh viên còn ăn bám gia đình, con quên mất… căn nhà giờ đây chỉ còn bốn bố con, mẹ à.
Con nhớ, những bài văn của mình hồi tiểu học, cấp hai, khi viết về người con yêu thương, con chọn mẹ. Vì như thế con sẽ viết hay hơn, sẽ được điểm cao hơn và dĩ nhiên, những bài văn điểm cao ấy luôn được con giấu nhẹm đi vì sợ bố nhìn thấy. Nhưng giờ thì con biết, viết về người đã không còn thật khó mẹ à, dù trong trái tim con vẫn còn người ấy, nhưng trí óc con lại mang một hình bóng mờ nhạt lắm. Con không phải là đứa con ngoan phải không mẹ?
Những giọt nước mắt rơi xuống khung hình của người con yêu thương, của người con luôn kính trọng. Con nhớ ra rồi, con nhìn rõ rồi, con thấy mẹ rồi… mẹ à.
Ngày chủ Nhật thứ nhì của tháng 5, con mở lịch xem ngày.
Ngày của mẹ, ừ thì đúng là ngày của mẹ, cả thế giới chúc mừng những người mẹ, con cũng muốn chúc mừng sinh nhật mẹ. Sẽ có bố, hai anh trai và chị dâu cả thay con đặt hoa, làm món ăn ngon cho mẹ, thay con. Con sẽ nói anh hai mua bánh sinh nhật có nến, rồi nhờ anh ba thổi nến giúp mẹ nữa nhé, còn mẹ hãy cứ ngồi nghỉ ngơi thôi, không cần nấu nướng hay làm gì đâu mẹ à, vì đó là ngày của mẹ mà, mẹ nhỉ?
Ai còn mẹ xin đường làm mẹ khóc,
Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không.
Ngày bé, con vẫn thường đua theo nhiều người để thắc mắc câu hỏi: “Tại sao ngày của phụ nữ thì nhiều mà lại không có ngày của đàn ông?”, nào là ngày 8 tháng 3, ngày 20 tháng 10, kể cả ngày 20 tháng 11 cũng ưu tiên cho cô giáo nhiều hơn thầy giáo. Bằng chứng là sau ngày ấy, con chỉ thấy các cô giáo khoe nhau những tà áo dài mới do học sinh tặng chứ không nhìn thấy các thầy ngồi lại với nhau để nói chuyện về những món quà ngày nhà giáo Việt Nam.
Con thắc mắc như vậy không phải vì con yêu bố hơn mẹ, cũng không phải vì nhà mình nhiều nam giới hơn, mà vì… nhiều người thắc mắc nên con cũng muốn biết câu trả lời thôi mẹ ạ.
Ngày chủ Nhật thứ nhì của tháng 5, hơn hai mươi năm con là con trai của mẹ, con mới biết đó là ngày của mẹ. Con có sai không mẹ? Không đâu mẹ nhỉ? Vì dù có biết ngày này, con cũng đâu thể làm gì cho mẹ. Tặng hoa ư? Con sẽ bị mẹ trách vì sao phải tốn tiền. Tặng vải áo dài để mẹ giống các cô giáo khác, mặc chiếc áo dài mới do chính tay con trai mẹ chọn vải ư? Mẹ sẽ lại nói tốn tiền công may, nói mẹ còn hai bộ áo dài mặc hoài không hết, sẽ nói con phung phí tiền mà thôi. Hay là đưa mẹ đi ăn uống, tổ chức tiệc tùng như con thường làm với lũ bạn? Cũng không được đâu mẹ nhỉ? Mẹ sẽ lại nói ăn ở ngoài không an toàn, ở nhà thích món gì mẹ nấu cho ăn.
Nhưng những món mẹ nấu cũng chỉ dừng ở mức canh gà và sườn xào chua ngọt, mẹ biết bốn bố con thích ăn hai món ấy nhất, nhưng ăn hoài, nhất là ăn vào ngày đặc biệt cũng chán lắm mẹ à. Đi du lịch mẹ nhỉ? Làm sao đi được đây? Cả vườn cà phê chưa ai chăm lo; vườn ngô mới tỉa đã lên nên phải vun đất, làm cỏ; ai sẽ cho đàn gà và mấy con ngan ăn? Còn phải lên trường nữa, mùa thi rồi mà… Loay hoay với mớ suy nghĩ, cuối cùng con cũng không làm gì được cho mẹ.
Khi viết đến dòng này, nước mắt con cũng chực thành dòng rồi mẹ à. Bởi vì những điều con nói ở trên, giờ chỉ là tưởng tượng. Con quên mất là con đang đi học xa nhà, con quên mất là mình chỉ là một đứa sinh viên còn ăn bám gia đình, con quên mất… căn nhà giờ đây chỉ còn bốn bố con, mẹ à.
Con nhớ, những bài văn của mình hồi tiểu học, cấp hai, khi viết về người con yêu thương, con chọn mẹ. Vì như thế con sẽ viết hay hơn, sẽ được điểm cao hơn và dĩ nhiên, những bài văn điểm cao ấy luôn được con giấu nhẹm đi vì sợ bố nhìn thấy. Nhưng giờ thì con biết, viết về người đã không còn thật khó mẹ à, dù trong trái tim con vẫn còn người ấy, nhưng trí óc con lại mang một hình bóng mờ nhạt lắm. Con không phải là đứa con ngoan phải không mẹ?
Những giọt nước mắt rơi xuống khung hình của người con yêu thương, của người con luôn kính trọng. Con nhớ ra rồi, con nhìn rõ rồi, con thấy mẹ rồi… mẹ à.
Ngày chủ Nhật thứ nhì của tháng 5, con mở lịch xem ngày.
Ngày của mẹ, ừ thì đúng là ngày của mẹ, cả thế giới chúc mừng những người mẹ, con cũng muốn chúc mừng sinh nhật mẹ. Sẽ có bố, hai anh trai và chị dâu cả thay con đặt hoa, làm món ăn ngon cho mẹ, thay con. Con sẽ nói anh hai mua bánh sinh nhật có nến, rồi nhờ anh ba thổi nến giúp mẹ nữa nhé, còn mẹ hãy cứ ngồi nghỉ ngơi thôi, không cần nấu nướng hay làm gì đâu mẹ à, vì đó là ngày của mẹ mà, mẹ nhỉ?
Ai còn mẹ xin đường làm mẹ khóc,
Đừng để buồn lên mắt mẹ nghe không.
Tâm Sự - Thư gửi người thân
![]() | |
|
Những tiếng rao trên hè phố
Chuẩn bị vào hè, trời miền Trung nóng như đổ lửa, thi thoảng đổ mưa. Cái nắng hắt xuống mặt đường nhựa càng thêm thấm da thấm thịt khi bất chợt nhìn thấy một người mù vác bó chổi đót chống gậy lọ mọ đi dưới cái nóng xứ nhiệt đới. Tiếng rao: “Chổi đây! Chổi đây!...” như kéo dài cổ tích. Ông là Phạm Ba, một thành viên của Thành hội Người mù Tam Kỳ. Ngày lại ngày, ông vẫn rong ruổi trên đường với chiếc gậy đã mòn vẹt vì chống xuống đường, trên vai ông là những chiếc chổi được sản xuất cũng chính từ đôi bàn tay của những người mù trong Hội. Ngày nào cũng thế, chiếc gậy thay cho đôi mắt, giúp ông dò dẫm từng bước đi giữa phố phường nêm chật xe cộ.
Ông bỏ bó chổi xuống khi tôi hỏi mua, lần sờ làn dây buộc, ông chia sẻ: “Là con người, được sống đã tốt lắm rồi! Mình khiếm khuyết một phần thân thể, nhưng tâm hồn mình lúc nào cũng đầy tràn tình yêu thương, đó là điều khiến mình cố gắng hơn!”. Tôi hỏi ông đi bán mỗi ngày thu nhập được bao nhiêu, ông cười: “Nhiều lắm đó chú, hàng ngày bán dạo như vầy tiền lời kiếm được từ 25.000 - 30.000 đồng, nhưng không phải ngày nào cũng kiếm được vậy đâu, vì chổi mà, người bán thì nhiều, mà người xài thì đâu có phải ai cũng mua xong xài là hư ngay đâu...”.
Thường thì người mù không sợ bóng đêm nhưng họ sợ tiếng ồn, vì tất cả cảm giác của họ khi di chuyển đều phụ thuộc vào âm thanh và tín hiệu dò dẫm phát ra từ hai bàn tay, từ bước chân... Những ngày phố xá ồn ào, tấp nập cũng là những ngày kiếm sống tốt nhất của người bán chổi, người bán vé số, người bán hàng rong... nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc nguy hiểm lại rình rập người mù ở mọi lúc mọi nơi như thế! Ông Ba ngậm ngùi kể, trong nhóm của ông cũng có một người năm nay đã ngoài 60. Người ấy cũng có con cái nhưng nghèo khổ quá, mà ông ấy thì không muốn dựa dẫm, vậy là đi, khi nào hết đi được mới thôi. Cách đây mấy hôm, ông ấy bị sụp xuống hố trụ điện, dính toàn đá hộc, vậy là gãy chân, xước mặt, chảy máu quá trời. Trúng mấy ngày mưa, thấy ổng nằm rên mà thương quá. Mà khổ nỗi mình cũng nghèo như ổng, chẳng biết giúp gì! Thôi thì có chung chén cháo, tô canh cùng nhau cũng được.
Tôi mua 5 cây chổi, mỗi cây 15.000 đồng và sau đó tặng lại ông 4 cây. Ông mừng lắm. Ông cho tôi biết thêm rằng ngày hôm nay ông đã quá “trúng mánh” vì trong mỗi cây chổi ông lãi từ 3.000 - 5.000 đồng. Tôi cũng nhẩm tính, để kiếm được 80.000 đồng, ông phải bán đến hơn 20 cây chổi. Trước khi ra về, tôi không quên nhấc thử bó chổi, tôi giật mình vì nó quá nặng. Có thể lên đến 35kg và hơn chứ không phải như ông nói 25kg. Tôi buột miệng hỏi: “Nặng kinh khủng vậy sao bác nói 25kg?”, ông Ba cười khà khà: “Thì nói vậy cho nó nhẹ bớt, chứ nếu mình nghĩ mình mù mãi làm sao dám đi ra đường và nghĩ nó nặng quá thì vác mau mệt. Chú nghĩ sao mà tui đi năm sáu chục cây số chỉ vác có 25 cây chổi, mỗi cây cả ký lô, vậy thì lời lãi bao nhiêu chứ. Thà chấp nhận vác nhiều, trúng mánh mình bán hết là có ăn chú à!”. Nói rồi ông lại vác bó chổi lên vai, lầm lũi đi với chiếc gậy là đôi mắt đồng hành, tiếng rao lại cất lên: “Chổi đây! Ai chổi…” trong tiếng ồn ào của phố xá.
Dù cuộc sống còn nhiều gian khó nhưng trong gia đình anh Huỳnh Kim Rầy vẫn luôn rộn vang tiếng cười. |
Trong vùng bóng tối
Tôi đến thăm một cơ sở người mù, cảm giác đầu tiên ập vào là không khí vắng lặng, dù đã hơn 18 giờ mà không thấy đèn đóm nào thắp lên, phòng ốc chật chội, áo quần phơi khắp nơi, ẩm mốc bốc mùi khắp ngõ ngách. Ấn tượng mạnh hơn nữa là giọng hát nữ vọng ra từ một căn phòng tối om: “Nhìn mặt trời mà không chói lóa, là hội người mù Việt Nam...”. Hóa ra chị vừa nhặt rau, vừa nấu cơm trong bóng tối một cách rất thành thục. Mà với người mù thì tất cả chỉ là bóng tối chứ có hơn gì khi bật đèn sáng lên!
Một người mù nói với tôi: “Ở đây chỉ có món chổi đót là nhiều và phong phú nhất, nhưng món này không ăn được. Nhà nước xây dựng hội, hỗ trợ cho học chữ bờ-ray (brind) vậy là quý quá rồi. Những người mù già yếu, hoàn toàn không nơi nương tựa thì được cấp 360.000 đồng/tháng. Còn lại thì có vài người được 180.000 đồng/tháng. Chủ yếu là đi bán chổi mà sống chú ơi!...”. Ông nói thêm: “Hội bỏ mối chổi cho các hội viên với giá gốc 12.000 đồng, bán ra thị trường được 15.000 đồng, lãi cao nhất 3.000 đồng/cây chổi. Mỗi tháng nếu làm giỏi thì kiếm cũng được 700.000 đồng/người, trừ những ngày mưa gió, ốm đau. Có người lấy thêm chổi bên ngoài có chất lượng tốt hơn để bán và lãi cũng cao hơn chút đỉnh”. Tôi hỏi ông có ai kiếm được mỗi tháng chừng 900.000 đồng không, ông lắc đầu nói dứt khoát: “Chắc chắn là không có, trừ khi trúng mánh được người ta cho kia, nhưng có mấy ai có cái phước đó?”... Câu chuyện như chùng xuống. Tôi im lặng, chào tạm biệt ông và những anh em mù trong căn phòng mà đèn đóm chỉ được thắp lên khi có khách... sáng mắt đến thăm.
Ông Phạm Ba với bó chổi giữa trưa nắng. |
Không mơ gì hơn sức khỏe...
Không chỉ có ông Ba bán chổi, còn nhiều nữa những người bán vé số trong thân phận tật nguyền như thế nữa ở đâu đó quanh đây?!... Tôi gặp hai vợ chồng anh Huỳnh Kim Rầy (SN 1960) và Đỗ Thị Sít (SN 1970), trú tại tổ 3, thôn Thạch Tân, (xã Tam Thăng, TP. Tam Kỳ, Quảng Nam) khi hai vợ chồng dắt díu nhau vừa bán chổi, vừa bán vé số, bán tăm, đũa và nhiều thứ khác nữa. Tiếng rao của họ lọt thỏm vào trong dòng xe cộ ồn ào, nhưng sâu lắng lạ. Ngày qua ngày, người ta vẫn thường thấy hai vợ chồng mò mẫm đi bộ hàng chục cây số để bán từng cây chổi quét nhà, lo từng miếng cơm manh áo qua ngày.
Để chăm lo cho cuộc mưu sinh và hai con đang tuổi ăn học, ngoài đi bán chổi ban ngày, đêm về, hai vợ chồng còn nhận thêm việc gia công tăm xỉa răng để kiếm thêm thu nhập. “Đi bán gặp chuyện cảm thấy cuộc sống xung quanh mình còn nhiều người tốt. Nhiều lần đi bán chổi, khát nước nên ghé vào quán nước uống giải khát. Uống xong trả tiền, chủ quán không lấy. Người chủ quán tốt bụng kia còn mua ủng hộ, cho thêm tiền!”, chị Sít nói. Ngày mưa giông hay nắng cháy, người ta vẫn thấy đôi vợ chồng mù cần mẫn dò dẫm từng bước một trên đường phố. 4 giờ sáng dậy chuẩn bị cơm nước cho con cái đi học. Đến giờ lại xách bao, cầm gậy dìu nhau đi bộ cả chục cây số lên tận thành phố để lấy chổi vác đi bán. Mọi ngõ ngách của thành phố đều in dấu chân hai anh chị. Anh chị nhớ rất rõ những cung đường mà mình nhiều lần đi qua. Anh Rầy tâm sự: “Cả ngày đi bộ rụng rời chân tay nhưng chỉ kiếm được không quá 30 - 40 ngàn đồng. Ngày nào trời thương thì cũng kiếm được 50.000 đồng, nhưng hiếm lắm. Nhiều tiêu nhiều, ít tiêu ít. Vả lại, chừng đó cũng đủ cho cả nhà ăn trong một ngày rồi. Chúng tôi không cầu mong gì hơn ngoài sức khỏe... Có sức khỏe là có thể sống được!”. Hiện anh Huỳnh Kim Rầy là hội viên tích cực của Hội Người mù TP. Tam Kỳ. Tháng 7/2012 vừa qua, anh Huỳnh Kim Rầy được Hội Người mù tỉnh Quảng Nam tặng giấy khen vì có thành tích xuất sắc trong 5 năm thực hiện cuộc vận động “Tăng cường đoàn kết, chủ động vươn lên, bình đẳng hòa nhập với cộng đồng” (2007-2012) nhằm ghi nhận tấm gương nghị lực của anh.
Dù cuộc sống còn nhiều khó khăn nhưng gia đình anh chị luôn rộn vang tiếng cười. Niềm vui lớn đối với anh chị là hai con đều chăm ngoan, học giỏi. Vì các con biết hoàn cảnh gia đình nghèo, cha mẹ mù nên đã phấn đấu học tập đạt thành tích giỏi nhiều năm liền, luôn nhận nhiều phần thưởng, suất học bổng của nhà trường và xã hội. Đó là niềm tin và động lực lớn lao để vợ chồng anh Rầy lao động. Hạnh phúc tưởng chừng không thể thực hiện được của đôi vợ chồng mù lòa, nhưng anh chị đã vượt qua gian khó cuộc đời để chứng minh cho mọi người thấy tình yêu có thể thắng được mọi khó khăn... Nó sẽ chiến thắng tất cả như anh chị đã chiến thắng số phận nghiệt ngã. Cứ thế, bất chấp trời nắng rát hay những buổi mưa muối mặt, trên các con đường của TP. Tam Kỳ và nhiều thị trấn, thị tứ khác ở Quảng Nam, người ta vẫn dễ dàng bắt gặp hình ảnh cảm động khi đôi vợ chồng mù dắt díu nhau đi bán chổi, bán tăm tre, thi thoảng dưới những bóng cây mát, người phụ nữ dừng lại lấy khăn trong túi áo ra lau mồ hôi trên khuôn mặt chồng, nói với chồng một câu gì đó rồi cả hai cười tủm tỉm với nhau. Và sau đó họ lại dắt nhau đi, thong dong nhẹ nhàng như với họ chỉ có nhau trong đời với niềm hạnh phúc khôn nguôi...
Để có một công việc ổn định, có một khoản thu nhập để tự nuôi sống bản thân, không còn là gánh nặng của gia đình là mong ước rất thiết thực của những người khuyết tật nơi đây. Nhưng để làm được điều đó, ngoài sự cố gắng từ bản thân thì sự động viên của gia đình, sự quan tâm, sẻ chia của toàn xã hội là động lực để giúp họ vững bước trên con đường mưu sinh nhọc nhằn đầy chông gai và thử thách này.
Bài, ảnh: Hữu Cường
Theo : suckhoe&doisong
Tin Tức - Tin Xã Hội

Kết quả thử nghiệm lâm sàng cho thấy, các loại thuốc này có tác dụng kìm hãm sự phát triển của bệnh viêm khớp mạn tính tăng dần, đồng thời làm giảm đáng kể các triệu chứng của bệnh. 3 loại thuốc đó là: mabthera (rituximab, orencia (abatacept) và tocilizumab.
Các triệu chứng giảm 50%
Trưởng nhóm nghiên cứu, GS. Josef Smolen, thuộc Trường đại học Y khoa Vienna (Áo) cho biết: “3 loại thuốc mới này rất có triển vọng. Tất cả đều có tác dụng làm giảm mạnh những triệu chứng của viêm khớp, hạn chế sự phát triển những thương tổn ở khớp, cải thiện tình trạng sức khỏe và chức năng vận động của cơ thể”.
Trong thử nghiệm lâm sàng, các chuyên gia đã xem xét hiệu quả của 3 loại thuốc mới trên nhiều phương diện, trong đó có việc sử dụng chúng một cách độc lập hay kết hợp với những loại thuốc truyền thống.
3 loại thuốc mới này được gọi là thuốc “thông minh”, vì mỗi loại có chứa những phân tử có tác dụng tác động đến những thành phần khác nhau của hệ miễn dịch. Chúng hoạt động theo cách triệt tiêu hoặc ngăn chặn hoạt động của những tế bào có vai trò trong việc gây ra bệnh viêm khớp.
Mabthera tác động vào những tế bào B, những tế bào bạch cầu vốn có chức năng tạo ra kháng thể để bảo vệ cơ thể. Nhưng trong bệnh viêm khớp mạn tính tăng dần - một loại bệnh tự miễn, những tế bào này đã hoạt động sai lầm bằng cách tấn công khớp của bệnh nhân.
Trong khi đó, orencia có tác dụng ngăn chặn hoạt động của tế bào T, một dạng tế bào bạch cầu khác, còn tocilizumab thì vô hiệu hóa interleukin-6, một phân tử truyền tín hiệu kích hoạt nhiều loại tế bào của hệ miễn dịch.
Kết quả thử nghiệm cho thấy, mabthera làm giảm các triệu chứng bệnh ở mức trên 50% đối với hơn 1/3 số bệnh nhân. Còn orencia giúp giảm 50% triệu chứng đối với khoảng 40% bệnh nhân, khi được sử dụng kết hợp với với methotrexate - một loại thuốc cơ bản dùng cho bệnh nhân viêm khớp tiến triển ở giai đoạn sớm.
Trong khi đó, kết quả thử nghiệm tocilizumab kết hợp với methotrexate cũng tương tự như trong trường hợp orencia.
Trong quá trình thử nghiệm, một số bệnh nhân được điều trị bằng mabthera hoặc orencia đã có mức nhiễm khuẩn nặng cao hơn trước khi uống thuốc. Đối với tocilizumab, những tác dụng phụ được ghi nhận như: nhức đầu, nổi mụn ở da, sốt và tăng cholesterol trong máu.
Về vấn đề này, nhóm nghiên cứu cho biết: “Trong quá trình thử nghiệm, có một số bệnh nhân chưa có những phản ứng tích cực đối với các loại thuốc mới. Do đó, cần phải tìm ra giải pháp và phương thức trị liệu thích hợp hơn để tăng phản ứng tích cực và đạt được tỉ lệ giảm bệnh cao hơn nữa, thậm chí là chữa hết bệnh. Khả năng thành công của thuốc mới là rất lớn”.
“Kỷ nguyên mới trong điều trị viêm khớp”
Viêm khớp mạn tính tăng dần là một bệnh tự miễn, trong đó hệ miễn dịch thay vì bảo vệ cơ thể lại ra lệnh cho kháng thể tấn công các thành phần trong cơ thể người bệnh. Ở bệnh này, các kháng thể tấn công các khớp, khiến sụn và xương bị sưng, viêm và thương tổn, làm cho bệnh nhân rất đau đớn.
Hiện nay, theo nhóm nghiên cứu, những loại thuốc truyền thống dùng để điều trị bệnh này chỉ mang lại những tác dụng có giới hạn, thậm chí sự kết hợp giữa chúng với những thuốc mới hơn, như chất ức chế yếu tố hoại tử ở vết loét cũng có hiệu quả không cao.
Vì thế, việc nghiên cứu và phát triển những thuốc mới có công hiệu cao hơn là rất cần thiết. Thuốc mới trị bệnh viêm khớp được xem là sự khởi đầu cho một cuộc “cách mạng”, trong đó bác sĩ và bệnh nhân sẽ có thêm sự chọn lựa thích hợp trong quá trình điều trị.
Trong một báo cáo về nghiên cứu này trên tạp chí y học The Lancet vào ngày 13/6, GS. Smolen viết: “Sự ra đời của những thuốc mới đã mở ra một kỷ nguyên mới đã bắt đầu trong việc điều trị bệnh viêm khớp mạn tính tăng dần”.
GS. Alan Silman, Giám đốc Y khoa của Arthritis Research Campaign (Chiến dịch nghiên cứu viêm khớp) ở Anh cho rằng, “thuốc mới sẽ mang lại niềm hy vọng cho khoảng 1/3 bệnh nhân không tương thích với các loại thuốc đang được sử dụng để điều trị cho họ”.
BS. Mai Trung Dũng
Sức Khỏe
Khi một cái gì đó đã từng là của ta nhưng đến một lúc nào đó, nó không còn là của ta nữa, không phải do nó rời bỏ ta đi, không phải nó bị lấy đi, bị cuốn đi mà là do chính ta đã làm rơi nó...
Khi đó gọi là MẤT.
Mất là trước khi nó rời bỏ ta, nó hiện hữu trong cuộc sống của ta như một thói quen, nó xuất hiện hàng ngày, nó bên ta hàng giờ... và đến bây giờ thì ta không còn nó nữa, nó không còn bên cạnh ta, nó đã rời xa ta, ta không muốn tìm và cũng không thể tìm để giữ nó. Một sự vụn vỡ vĩnh viễn.
Mất là sự thoảng bay trong gió, sự tan biến, vụt bay đi, nhanh lắm, nhanh đến mức khi bạn nhận ra điều đó thì đã muộn, khi đó sẽ nhận ra và nhận lấy vết thương, có thể không quá đau nhưng hãy thừa nhận là có cảm giác nhói trong tim. Nếu bạn đang có 1 trái tim không vô cảm.
Mất là khi trong ta có một khoảng trống còn sót. Vị trí mà thứ trước khi mất nó ngự trị. Tồn tại ở đó, tồn tại trong ta. Ta nhìn vào ta, xuyên thấu, thấy khoảng trống đó, lại thấy đau. Đến bao giờ? đến khi nào? và ai sẽ là người mang đến cho ta cảm giác khỏa lấp khoảng trống đó? Hay cái khoảng trống đó sẽ mãi mãi nằm im, không được lấp đầy, không được xóa bỏ, như một vết sẹo vô hình nhưng làm ta cảm thấy còn tệ hơn hàng trăm lần vết sẹo trên da... Vậy đã bao lần ta mất?
Làm mất.
Tuột mất
Biến mất.
Chỉ biết là đã mất, mất đi và không còn quay trở lại, không còn tồn tại bên ta như ngày nào? Nếu ta níu kéo, ta kiếm tìm, ta níu giữ, nó ở lại liệu nó còn đẹp còn ý nghĩa còn quan trọng với ta không? Hay giờ đây nó chỉ còn là một hình mẫu không hoàn mĩ, một bức tranh được ghép bởi những miếng ghép rời rạc, một bộ phim được diễn bởi những diễn viễn tồi, cực tồi?
Vậy hãy cứ trân trọng cái hoàn mỹ trong quá khứ còn hơn là mải miết kiếm tìm mảnh ghép để tạo thành bức tranh không hoàn thiện ở hiện tại. Lưu giữ nó trong tim thì tốt hơn là lồng nó vào khung kính, bởi nó có thể bị lấy đi bởi bất cứ khi nào và bởi bất cứ ai.
Gìn giữ nó thì tốt hơn là phải kiếm tìm, phải mệt và đau.
Đừng để đến lúc phải tự hiểu ra:
"Đã đánh mất mới bắt đầu biết tiếc"
Khi đó gọi là MẤT.
Mất là trước khi nó rời bỏ ta, nó hiện hữu trong cuộc sống của ta như một thói quen, nó xuất hiện hàng ngày, nó bên ta hàng giờ... và đến bây giờ thì ta không còn nó nữa, nó không còn bên cạnh ta, nó đã rời xa ta, ta không muốn tìm và cũng không thể tìm để giữ nó. Một sự vụn vỡ vĩnh viễn.
Mất là sự thoảng bay trong gió, sự tan biến, vụt bay đi, nhanh lắm, nhanh đến mức khi bạn nhận ra điều đó thì đã muộn, khi đó sẽ nhận ra và nhận lấy vết thương, có thể không quá đau nhưng hãy thừa nhận là có cảm giác nhói trong tim. Nếu bạn đang có 1 trái tim không vô cảm.
Mất là khi trong ta có một khoảng trống còn sót. Vị trí mà thứ trước khi mất nó ngự trị. Tồn tại ở đó, tồn tại trong ta. Ta nhìn vào ta, xuyên thấu, thấy khoảng trống đó, lại thấy đau. Đến bao giờ? đến khi nào? và ai sẽ là người mang đến cho ta cảm giác khỏa lấp khoảng trống đó? Hay cái khoảng trống đó sẽ mãi mãi nằm im, không được lấp đầy, không được xóa bỏ, như một vết sẹo vô hình nhưng làm ta cảm thấy còn tệ hơn hàng trăm lần vết sẹo trên da... Vậy đã bao lần ta mất?
Làm mất.
Tuột mất
Biến mất.
Chỉ biết là đã mất, mất đi và không còn quay trở lại, không còn tồn tại bên ta như ngày nào? Nếu ta níu kéo, ta kiếm tìm, ta níu giữ, nó ở lại liệu nó còn đẹp còn ý nghĩa còn quan trọng với ta không? Hay giờ đây nó chỉ còn là một hình mẫu không hoàn mĩ, một bức tranh được ghép bởi những miếng ghép rời rạc, một bộ phim được diễn bởi những diễn viễn tồi, cực tồi?
Vậy hãy cứ trân trọng cái hoàn mỹ trong quá khứ còn hơn là mải miết kiếm tìm mảnh ghép để tạo thành bức tranh không hoàn thiện ở hiện tại. Lưu giữ nó trong tim thì tốt hơn là lồng nó vào khung kính, bởi nó có thể bị lấy đi bởi bất cứ khi nào và bởi bất cứ ai.
Gìn giữ nó thì tốt hơn là phải kiếm tìm, phải mệt và đau.
Đừng để đến lúc phải tự hiểu ra:
"Đã đánh mất mới bắt đầu biết tiếc"
Cẩm nang tình yêu - Lời hay ý đẹp
Có những mùa yêu chưa xa đã nhớ, có những mùa chở thương nhớ vội quá chẳng kịp về…
Thời gian trôi qua kẽ tay, đưa mùa hạ cuối chợt về ngẩn ngơ chẳng cho ai kịp giữ. Tuổi học trò trôi đi trên từng trang lưu bút, mùa phượng cuối ùa về cho ai tiếc những tà áo dài trắng bay…
Giữa sân trường vắng nghe tiếng lá rơi như chạm vào thời gian, chạm vào mùa những ngây ngô và hồn nhiên của lũ học trò ngày xưa chưa kịp lớn…
Hạt bụi phấn rơi chưa kịp vương mái tóc thầy bạc, đã làm nhòe nước mắt mi ai trong những tiết học cuối cùng…
Những dòng lưu bút vết mực chưa kịp hong khô, tiếng nấc môi ai đã rung lên nghẹn ngào, khắc khoải…
Tiếng đàn lặng lẽ câu hát chia tay, xa mà gần lắm, mùa phượng cuối đang chập chững ngoài thềm…
Thời gian vội vã trôi chẳng giữ cho ai, và cũng chẳng đợi ai. Chỉ kịp trao cho nhau những nụ cười nuối tiếc…
Một ánh nhìn bảng lảng buồn nơi cuối hành lang heo gió, mai xa rồi khoảng kí ức này biết cất vào đâu?
Những cái ôm siết chặt vai nhau, tiếng khóc nấc lên những hẹn ước về một chân trời mới… Một thời áo trắng trong veo và tinh khôi đến thế, ôm sao cho hết, ôm sao để được tròn đầy cho những gì đã qua…
Bước thời gian chầm chậm ám bụi trên những bức tường rêu phong, cánh cửa gỗ nguệch ngoạc những hồn nhiên của một thời bảng đen và giấy trắng… Bằng lăng tím dấu buồn e ấp, phượng hồng buồn che nắng đứng ngẩn ngơ…
Cô học trò – áo dài tung trong gió, có mắt ai buồn bẽn lẽn đứng nhìn theo…
Cơn mưa cuối chiều chở nhớ và thương, những vòng xe quay đều rồi cuộn những tháng năm hóa thành kỉ niệm.
Ghế đá lặng im không nói, những ô gạch lát buồn tênh không muốn cất lời…
Tiếng ríu rít ve sầu kêu trên vòm lá, tiếng mùa hè lại đến, tiếng một mùa học trò nữa lại đi…
Mùa phượng cuối gọi buồn về cho những luyến tiếc thời gian… Mùa không ai bảo ai, mắt buồn ngấn lệ…
Có những mùa yêu chưa xa đã nhớ, có những mùa chở thương nhớ vội quá chẳng kịp về…
Góc sân trường, một cánh hoa rơi mong manh cho mùa hạ cuối… Và còn mãi trong tim ta, những dấu yêu một thời…
Thời gian trôi qua kẽ tay, đưa mùa hạ cuối chợt về ngẩn ngơ chẳng cho ai kịp giữ. Tuổi học trò trôi đi trên từng trang lưu bút, mùa phượng cuối ùa về cho ai tiếc những tà áo dài trắng bay…
Giữa sân trường vắng nghe tiếng lá rơi như chạm vào thời gian, chạm vào mùa những ngây ngô và hồn nhiên của lũ học trò ngày xưa chưa kịp lớn…
Hạt bụi phấn rơi chưa kịp vương mái tóc thầy bạc, đã làm nhòe nước mắt mi ai trong những tiết học cuối cùng…
Những dòng lưu bút vết mực chưa kịp hong khô, tiếng nấc môi ai đã rung lên nghẹn ngào, khắc khoải…
Tiếng đàn lặng lẽ câu hát chia tay, xa mà gần lắm, mùa phượng cuối đang chập chững ngoài thềm…
Thời gian vội vã trôi chẳng giữ cho ai, và cũng chẳng đợi ai. Chỉ kịp trao cho nhau những nụ cười nuối tiếc…
Những cái ôm siết chặt vai nhau, tiếng khóc nấc lên những hẹn ước về một chân trời mới… Một thời áo trắng trong veo và tinh khôi đến thế, ôm sao cho hết, ôm sao để được tròn đầy cho những gì đã qua…
Bước thời gian chầm chậm ám bụi trên những bức tường rêu phong, cánh cửa gỗ nguệch ngoạc những hồn nhiên của một thời bảng đen và giấy trắng… Bằng lăng tím dấu buồn e ấp, phượng hồng buồn che nắng đứng ngẩn ngơ…
Cô học trò – áo dài tung trong gió, có mắt ai buồn bẽn lẽn đứng nhìn theo…
Cơn mưa cuối chiều chở nhớ và thương, những vòng xe quay đều rồi cuộn những tháng năm hóa thành kỉ niệm.
Ghế đá lặng im không nói, những ô gạch lát buồn tênh không muốn cất lời…
Tiếng ríu rít ve sầu kêu trên vòm lá, tiếng mùa hè lại đến, tiếng một mùa học trò nữa lại đi…
Mùa phượng cuối gọi buồn về cho những luyến tiếc thời gian… Mùa không ai bảo ai, mắt buồn ngấn lệ…
Có những mùa yêu chưa xa đã nhớ, có những mùa chở thương nhớ vội quá chẳng kịp về…
Góc sân trường, một cánh hoa rơi mong manh cho mùa hạ cuối… Và còn mãi trong tim ta, những dấu yêu một thời…
Bạn Trẻ - Nhật ký - Tâm Sự
Hôm nay Vy khỏe hơn nhiều sau một ngày được Huy chăm sóc, muốn đi làm ngay nhưng Huy nhất quyết không cho. Thời tiết rất đẹp, những tán hoa quế đung đưa rơi lã tả trong không gian, gió đưa nhẹ nhè thoảng vào không gian mùi hương ngan ngát. Những tiếng chim líu lo trên cao, tạo nên một không gian nên thơ. Huy đưa Vy ra ngoài sau căn nhà có dòng sông đang lặng lờ trôi, có lẽ đây là những ngày tháng đẹp đẽ nhất của hai người sau những ngày cách xa nhau. Vy tựa đầu vào vai Huy nghe những âm thanh của cuộc sống đang hòa quyện vào nhau, nghe tiếng tim mình nhộn nhạo.
- Huy này!
Vy gọi khi cảm thấy Huy có vẻ buồn.
- Sao thế em?
- Anh chàng tóc đỏ hôm trước là ai vậy? Bạn em bảo anh ta như con manocanh.
Huy cười nhỏ, tựa cầm vào đầu Vy:
- Là bạn anh, chuyên viên trang điểm. Anh ta có suy nghĩ của một người nghệ sĩ.
Vy đưa mắt nhìn ra sông, làn gió thổi tung mái tóc của cô. Cảm giác bình yên đến tuyệt vời, nhưng Vy biết cảm giác này có lẽ chỉ trong nhất thời. Huy hứa sẽ đi chữa bệnh nhưng là bao giờ anh không nói. Vy quay đầu nói với Huy:
- Hay là anh nói với bác sĩ ngày đi chữa bệnh đi, em nghĩ đi càng sớm càng tốt.
Huy có vẻ buồn rầu, hỏi như trách cứ:
- Em không muốn ở bên anh thêm sao, chúng ta mới gặp nhau mà Vy?
Vy cười buồn, nếu Huy hiểu tâm trạng bồn chồn lo lắng của cô bây giờ thì hay biết mấy. Chẳng lẽ Huy còn chờ đợi gì sao, con người có thể chờ thời gian chứ thời gian có bao giờ dừng lại đâu.
- Anh nên biết cơ hội không phải bao giờ cũng hiện diện, anh phải quý trọng bản thân mình. Anh không nghĩ cho anh, cũng phải nghĩ cho em và gia đình chứ. Nghe lời em đi anh, được không?
Vy thuyết phục, cô biết Huy là người khó nắm bắt, từng cách anh suy nghĩ đến hành động. Quen nhau lâu rồi nhưng Vy vẫn cảm thấy ở Huy có gì đó bí ẩn, không dễ dàng nói cảm nhận của mình với ai. Có lẽ Vy là một ngoại lệ, nhưng cũng chỉ dừng ở một khoảng nào đó. Huy đứng dậy mắt xa xăm như một ảo ảnh, có lẽ anh đang do dự và cũng đang hỏi bản thân mình. Vy đứng cạnh Huy, chăm chú nhìn gương mặt góc cạnh của anh, thầm mong anh hiểu gì đó hé mở nhưng cô chỉ thấy Huy lặng lẽ đến vô hồn.
- Chúng ta vào nhà thôi, nắng lên rồi, lát anh sẽ câu cá làm món lẫu em thích nhất, được không?
- Huy, anh…
- Thôi nào, anh sẽ suy nghĩ sau, bây giờ đừng nói gì cả. Vào thôi nàng thiên sứ!
Vy cười gượng bước theo Huy vào nhà, có lẽ Huy cần thời gian và niềm tin vào sự sống. Chẳng lẽ có em còn chưa đủ cho anh sống sao Huy?
Những ngày sau đó, cuộc sống của Huy và Vy vẫn tiếp diễn thường ngày, riêng có một tình yêu hàn gắn ngày một xinh đẹp hơn. Huy vẫn đi làm công việc của mình, anh đam mê hội họa, anh là nhà thiết kế theo phong cách châu Âu tuy chưa có nhiều thành tựu nhưng cũng làm anh hài lòng. Riêng Vy lại tiếp tục với những đống hồ sơ hỗn độn của ông Hoàng Đông và hơn thế nữa cô còn theo dõi bệnh trạng của Huy trong lúc làm việc với ông Đông. Huy chỉ bệnh ở giai đoạn đầu nhưng đã có những chuyển biến xấu, ông Hoàng Đông từng khuyên anh nên tiến hành điều trị ngay nhưng Huy chỉ ậm ừ cho qua. Hôm nói chuyện với Huy, Vy cảm thấy anh còn có gì đó không tốt lắm. Có lẽ cô nên nói rõ với Huy thì hơn.
Ánh nắng ấm áp kẻ lướt qua khuôn mặt Huy, anh đang vươn vai hít thở không khí trong lành của miền đất hoang dã xinh đẹp. Với Huy những ngày được ở bên cạnh Vy, bên khung nhà trúc đơn sơ, rợp bóng cây thật êm ả. Không có những âm thanh vượt lên sức chịu đựng của con người đè ép, tâm trạng củng thoải mái hơn. Huy nhìn ra sau nhà, nơi Vy đang ngồi soạn lại hồ sơ bệnh, nắng phả vào gương mặt cô, hàng mi dài cong vút rủ xuống, chiếc váy hoa theo gió nhè nhẹ phơ phất. Trông Vy như một thiên sứ thanh khiết đến lạ lùng. Huy lại nghĩ đến bản thân, trong anh không khỏi dâng lên nỗi xốn xang. Anh biết Vy đang lo lắng, trong tình yêu và cuộc sống nhưng anh không biết phải làm gì, Huy không bao giờ muốn rời xa Vy một phút giây nào cả, càng nhìn Vy anh càng không nỡ.
- Huy ơi, anh lấy hộ em cây bút đi!
Tiếng Vy vang to sau nhà, Huy mỉm cười đi vào nhà mang cây bút màu xanh ngọc bích ra. Vy nhìn anh nghiêng đầu:
- Hôm nay anh thấy thế nào?
- Rất tốt. Huy trả lời nhanh rồi ngồi xuống với Vy, anh vuốt mái tóc cô nhẹ nhàng, Vy tựa vào ngực Huy hỏi nhỏ:
- Huy, có phải anh có tâm sự gì không?
- Sao em hỏi vậy? – Huy có vẻ ngạc nhiên.
- Em không hiểu tại sao anh không chịu đi điều trị ngay, anh cứ chần chừ. Không lẽ anh có gì không thể nói được sao?
Huy im lặng, anh không biết nói sao nữa.
- Chẳng lẽ giữa em và anh cũng có chuyện không thể nói được sao Huy? Em thật không hiểu anh cứ im lặng như vậy làm gì – Vy gắt lến khi nhìn vẻ thản nhiên của Huy.
- Em thấy anh đã dối em chuyện gì sao?
Vy im lặng, cô cảm thấy khó chịu lắm, không thể nhìn thấu Huy, không hiểu được anh đang suy nghĩ gì nữa. Cô đã xa anh lâu, có lẽ anh đã thay đổi nhiều, che giấu cảm xúc cũng là một trong những cách thay đổi rõ nhất. Vy bỏ vào trong nhà, lòng nghẹn ngào khỏ thở.
Một lúc sau Huy cũng vào nhà, nhẹ nhàng ôm choàng lấy Vy dỗ dành:
- Đừng giận, anh không cố ý!
- Huy, em không hiểu anh nữa, anh thay đổi rồi, anh làm em thấy anh thật xa lạ, có phải là anh gặp chuyện gì không?
- ………..
- Được rồi, em thấy mệt anh ra ngoài một chút đi.
- Ukm, em nghĩ một lát đi, anh ra ngoài rồi khi nào em thức gọi anh
Vy úp mặt vào gối, mặc cho tiếng bước chân Huy đi xa. Cô ngồi dậy cầm cây bút nghuệch ngoạc những dòng nhật ký lặng lẽ.
“Có phải thời gian dễ dàng làm thay đổi nhiều vậy không? Anh thay đổi rồi, không còn là anh của ngày xưa nữa. Em không biết anh đang nghĩ gì cả, tình cảm của anh với em nó vẫn ấm áp cơ mà, sao em thấy anh như đang che giấu em vậy. Em buồn lắm Huy ơi, có lẽ tình cảm trong em chưa đủ lớn để anh nói hết tâm sự mình. Em nghĩ rằng anh thay đổi, nhưng sao anh còn tìm em. Nếu bây giờ em rời xa anh nữa thì sao? Thật không dám nghĩ nếu xa anh em có đủ can đảm như ngày xưa hay không nữa. Thế thì tình cảm của em phải làm sao đây anh?!”
Ánh nắng trưa bị chắn bởi những là trúc chất chồng lên nhau, ngoài vườn Huy đang nằm ngủ, điện thoại bật lên lại bản nhạc quen thuộc ngày nào “Say I love you”. Trong giấc ngủ Huy thật hiền lành và đáng yêu, vẻ lạnh lùng biến mất, gương mặt như trẻ con lấp lánh giọt nắng hồng. Vy nhẹ hôn phớt lên mắt Huy một nụ hôn nhẹ, đưa tay nhẹ vuốt gương mặt Huy thì thầm.
- Nếu anh buồn có thể nói em nghe, anh không vui có thể nói em biết, đừng làm mình trở nên vô tình nữa Huy. Anh của ngày xưa đâu rồi, một chàng Huy chỉ biết vô tư hát ca đâu rồi…?
***
“ Hạnh phúc là một con đường không khó để gặp nhưng không dễ đi như mình tưởng. Nếu bản thân không trân trọng sẽ mất đi nhanh lắm. Có những lúc cần dùng trái tim để hiểu, cần đôi mắt để nhìn và cần tình yêu để sống. Hãy đừng làm những điều ngược lại với trái tim để cuối cùng nhận cho mình hối hận cùng luyến tiếc. Hạnh phúc như một làn gió, rất mát mà cũng rất dễ mất đi”
Hết phần 2
- Huy này!
Vy gọi khi cảm thấy Huy có vẻ buồn.
- Sao thế em?
- Anh chàng tóc đỏ hôm trước là ai vậy? Bạn em bảo anh ta như con manocanh.
Huy cười nhỏ, tựa cầm vào đầu Vy:
- Là bạn anh, chuyên viên trang điểm. Anh ta có suy nghĩ của một người nghệ sĩ.
Vy đưa mắt nhìn ra sông, làn gió thổi tung mái tóc của cô. Cảm giác bình yên đến tuyệt vời, nhưng Vy biết cảm giác này có lẽ chỉ trong nhất thời. Huy hứa sẽ đi chữa bệnh nhưng là bao giờ anh không nói. Vy quay đầu nói với Huy:
- Hay là anh nói với bác sĩ ngày đi chữa bệnh đi, em nghĩ đi càng sớm càng tốt.
Huy có vẻ buồn rầu, hỏi như trách cứ:
- Em không muốn ở bên anh thêm sao, chúng ta mới gặp nhau mà Vy?
Vy cười buồn, nếu Huy hiểu tâm trạng bồn chồn lo lắng của cô bây giờ thì hay biết mấy. Chẳng lẽ Huy còn chờ đợi gì sao, con người có thể chờ thời gian chứ thời gian có bao giờ dừng lại đâu.
- Anh nên biết cơ hội không phải bao giờ cũng hiện diện, anh phải quý trọng bản thân mình. Anh không nghĩ cho anh, cũng phải nghĩ cho em và gia đình chứ. Nghe lời em đi anh, được không?
Vy thuyết phục, cô biết Huy là người khó nắm bắt, từng cách anh suy nghĩ đến hành động. Quen nhau lâu rồi nhưng Vy vẫn cảm thấy ở Huy có gì đó bí ẩn, không dễ dàng nói cảm nhận của mình với ai. Có lẽ Vy là một ngoại lệ, nhưng cũng chỉ dừng ở một khoảng nào đó. Huy đứng dậy mắt xa xăm như một ảo ảnh, có lẽ anh đang do dự và cũng đang hỏi bản thân mình. Vy đứng cạnh Huy, chăm chú nhìn gương mặt góc cạnh của anh, thầm mong anh hiểu gì đó hé mở nhưng cô chỉ thấy Huy lặng lẽ đến vô hồn.
- Chúng ta vào nhà thôi, nắng lên rồi, lát anh sẽ câu cá làm món lẫu em thích nhất, được không?
- Huy, anh…
- Thôi nào, anh sẽ suy nghĩ sau, bây giờ đừng nói gì cả. Vào thôi nàng thiên sứ!
Vy cười gượng bước theo Huy vào nhà, có lẽ Huy cần thời gian và niềm tin vào sự sống. Chẳng lẽ có em còn chưa đủ cho anh sống sao Huy?
Những ngày sau đó, cuộc sống của Huy và Vy vẫn tiếp diễn thường ngày, riêng có một tình yêu hàn gắn ngày một xinh đẹp hơn. Huy vẫn đi làm công việc của mình, anh đam mê hội họa, anh là nhà thiết kế theo phong cách châu Âu tuy chưa có nhiều thành tựu nhưng cũng làm anh hài lòng. Riêng Vy lại tiếp tục với những đống hồ sơ hỗn độn của ông Hoàng Đông và hơn thế nữa cô còn theo dõi bệnh trạng của Huy trong lúc làm việc với ông Đông. Huy chỉ bệnh ở giai đoạn đầu nhưng đã có những chuyển biến xấu, ông Hoàng Đông từng khuyên anh nên tiến hành điều trị ngay nhưng Huy chỉ ậm ừ cho qua. Hôm nói chuyện với Huy, Vy cảm thấy anh còn có gì đó không tốt lắm. Có lẽ cô nên nói rõ với Huy thì hơn.
Ánh nắng ấm áp kẻ lướt qua khuôn mặt Huy, anh đang vươn vai hít thở không khí trong lành của miền đất hoang dã xinh đẹp. Với Huy những ngày được ở bên cạnh Vy, bên khung nhà trúc đơn sơ, rợp bóng cây thật êm ả. Không có những âm thanh vượt lên sức chịu đựng của con người đè ép, tâm trạng củng thoải mái hơn. Huy nhìn ra sau nhà, nơi Vy đang ngồi soạn lại hồ sơ bệnh, nắng phả vào gương mặt cô, hàng mi dài cong vút rủ xuống, chiếc váy hoa theo gió nhè nhẹ phơ phất. Trông Vy như một thiên sứ thanh khiết đến lạ lùng. Huy lại nghĩ đến bản thân, trong anh không khỏi dâng lên nỗi xốn xang. Anh biết Vy đang lo lắng, trong tình yêu và cuộc sống nhưng anh không biết phải làm gì, Huy không bao giờ muốn rời xa Vy một phút giây nào cả, càng nhìn Vy anh càng không nỡ.
- Huy ơi, anh lấy hộ em cây bút đi!
Tiếng Vy vang to sau nhà, Huy mỉm cười đi vào nhà mang cây bút màu xanh ngọc bích ra. Vy nhìn anh nghiêng đầu:
- Hôm nay anh thấy thế nào?
- Rất tốt. Huy trả lời nhanh rồi ngồi xuống với Vy, anh vuốt mái tóc cô nhẹ nhàng, Vy tựa vào ngực Huy hỏi nhỏ:
- Huy, có phải anh có tâm sự gì không?
- Sao em hỏi vậy? – Huy có vẻ ngạc nhiên.
- Em không hiểu tại sao anh không chịu đi điều trị ngay, anh cứ chần chừ. Không lẽ anh có gì không thể nói được sao?
Huy im lặng, anh không biết nói sao nữa.
- Chẳng lẽ giữa em và anh cũng có chuyện không thể nói được sao Huy? Em thật không hiểu anh cứ im lặng như vậy làm gì – Vy gắt lến khi nhìn vẻ thản nhiên của Huy.
- Em thấy anh đã dối em chuyện gì sao?
Vy im lặng, cô cảm thấy khó chịu lắm, không thể nhìn thấu Huy, không hiểu được anh đang suy nghĩ gì nữa. Cô đã xa anh lâu, có lẽ anh đã thay đổi nhiều, che giấu cảm xúc cũng là một trong những cách thay đổi rõ nhất. Vy bỏ vào trong nhà, lòng nghẹn ngào khỏ thở.
Một lúc sau Huy cũng vào nhà, nhẹ nhàng ôm choàng lấy Vy dỗ dành:
- Đừng giận, anh không cố ý!
- Huy, em không hiểu anh nữa, anh thay đổi rồi, anh làm em thấy anh thật xa lạ, có phải là anh gặp chuyện gì không?
- ………..
- Được rồi, em thấy mệt anh ra ngoài một chút đi.
- Ukm, em nghĩ một lát đi, anh ra ngoài rồi khi nào em thức gọi anh
Vy úp mặt vào gối, mặc cho tiếng bước chân Huy đi xa. Cô ngồi dậy cầm cây bút nghuệch ngoạc những dòng nhật ký lặng lẽ.
“Có phải thời gian dễ dàng làm thay đổi nhiều vậy không? Anh thay đổi rồi, không còn là anh của ngày xưa nữa. Em không biết anh đang nghĩ gì cả, tình cảm của anh với em nó vẫn ấm áp cơ mà, sao em thấy anh như đang che giấu em vậy. Em buồn lắm Huy ơi, có lẽ tình cảm trong em chưa đủ lớn để anh nói hết tâm sự mình. Em nghĩ rằng anh thay đổi, nhưng sao anh còn tìm em. Nếu bây giờ em rời xa anh nữa thì sao? Thật không dám nghĩ nếu xa anh em có đủ can đảm như ngày xưa hay không nữa. Thế thì tình cảm của em phải làm sao đây anh?!”
Ánh nắng trưa bị chắn bởi những là trúc chất chồng lên nhau, ngoài vườn Huy đang nằm ngủ, điện thoại bật lên lại bản nhạc quen thuộc ngày nào “Say I love you”. Trong giấc ngủ Huy thật hiền lành và đáng yêu, vẻ lạnh lùng biến mất, gương mặt như trẻ con lấp lánh giọt nắng hồng. Vy nhẹ hôn phớt lên mắt Huy một nụ hôn nhẹ, đưa tay nhẹ vuốt gương mặt Huy thì thầm.
- Nếu anh buồn có thể nói em nghe, anh không vui có thể nói em biết, đừng làm mình trở nên vô tình nữa Huy. Anh của ngày xưa đâu rồi, một chàng Huy chỉ biết vô tư hát ca đâu rồi…?
***
“ Hạnh phúc là một con đường không khó để gặp nhưng không dễ đi như mình tưởng. Nếu bản thân không trân trọng sẽ mất đi nhanh lắm. Có những lúc cần dùng trái tim để hiểu, cần đôi mắt để nhìn và cần tình yêu để sống. Hãy đừng làm những điều ngược lại với trái tim để cuối cùng nhận cho mình hối hận cùng luyến tiếc. Hạnh phúc như một làn gió, rất mát mà cũng rất dễ mất đi”
Hết phần 2
Truyện Dài Tình Cảm - Truyện Hay
![]() |
Tặng những ai sắp kết thúc những năm tháng “mài đũng quần” tại ngôi trường thân yêu của mình. ^^ |
Phương nhảy từ yên xe xuống lề đường, tháo mũ bảo hiểm, vội chào ba rồi ôm cặp cùng một bao tải to chạy ào về phía cổng trường.
Nó nhăn mặt khi thấy cổng chính đã đóng kín, đằng phải cắn răng vượt qua “tử địa” cổng phụ, tất nhiên có cả hai tên cờ đỏ “tử thần” trực cổng, lăm le trên tay cuốn sổ ghi tên những thành phần đi học trễ.
Phương làm mặt lạnh, tỉnh bơ bước về phía trước. Đúng như nó đoán, vừa đặt chân qua khỏi cổng, một cánh tay đưa ra chặn lại ngay. Tên “tử thần” còm nhom hất mặt, ánh mắt tỏ vẻ nguy hiểm.
- Cho mình xem bảng tên bạn ơi!
Điệu bộ ấy làm Phương khó chịu, nó hất cánh tay trước mặt ra một cách bực bội. Rồi nó đi thẳng trước khuôn mặt ngơ ngác của tên cờ đỏ.
Chưa kịp hít thở bình thường, vai nó bị giữ lại bởi một nhân vật nó lỡ quên mất. Tên “tử thần” còn lại, nãy giờ nó tưởng đã bị đông cứng với cuốn tập bìa đen sì trên tay.
- Bạn đi trễ mà thái độ gì thế hả? Tên gì và lớp nào?
Phương thở dài “Lại gặp thêm một tên dai nhách nữa.” Nó ra vẻ ngượng bộ, cố nói câu nào nghe cho xuôi tai.
- Tha cho mình lần này đi, đồng chí cờ đỏ gương mẫu.
- Để xem, lớp 12A2, họ tên Tr…
Phương vội che bảng tên mình lại, giận một nỗi nó không thể giở trò “đánh người thi hành công vụ” được.
- Này thì cho ghi đấy, họ tên đầy đủ Trần Anh Phương, lớp 12A2. Muốn xin số làm quen, lên đấy mà gặp. Đúng là làm phách.
Nói một cách dõng dạc xong, nó quẳng cái bao tải lên vai, chạy nhanh lên lớp trước khi chuông báo vào tiết vang lên.
Tuấn quay lại vị trí, cười ha hả.
- Ê mày. Trông tao oai không?
Thằng bạn cũng nhăn nhở, nó gật gù tự hào, vào ngày đầu tiên trực cổng, tụi nó đã làm việc đúng như tinh thần cờ đỏ mà tổ trưởng đàn anh đã dặn dò “Nhân nhượng là tự sát, độc ác là huy hoàng.” Rồi nó bỗng nhớ lại mình vừa bị qua mặt bởi một trường hợp vi phạm rất táo bạo.
- Con nhỏ đó đi trễ mà làm ghê quá.
Tuấn lắc đầu.
- Chỉ hù được mấy đứa mới đứng trực cổng như mày thôi. Hên gặp tao chứ mà là ông Vĩ hả, nhỏ đó không sợ xanh mặt mới lạ.
Tuấn lại cắm mặt vào cuốn tập bìa đen, miệng lẩm bẩm vài từ trong một bài hát tiếng Anh.
- Trần Anh…
- Trần Thanh Phương, 12A2.
Không để thằng bạn nói hết câu, Tuấn nhíu mày, một hạt bụi nhỏ vừa bay vào mắt.
- Hả? Sao lại vậy? Tao nghe rõ ràng là…
- Nhưng tao nhìn bảng tên rõ ràng mà.
Tuấn chớp mắt vài cái cho hạt bụi theo nước mắt trôi ra. Rồi nó cười toe.
*
Vừa bước vào lớp, Phương lập tức nhận được những ánh mắt mang hình lưỡi liềm, hèn chi nó cứ thấy cổ họng nghẹn ứ lại, khó khăn lắm mới nuốt nổi ngụm nước bọt. Chẳng phải ai xa lạ, là những thành viên của Ban cán sự.
Phương le lưỡi cười trừ rồi đi về chỗ ngồi. Không nhận ra thầy Thành đang đứng nhìn chăm chăm nó ở cuối lớp.
- Phương, lên bàn giáo viên gặp tôi.
Tim Phương giật lên thon thót “Cái ngày gì mà còn đen hơn… cuốn tập của tên cờ đỏ đó nữa.” Nó nghiến răng ken két từ chỗ ngồi cho đến lúc lên đến nơi mới chịu ngừng. Hít một hơi thật sâu, nó cúi đầu.
- Dạ, thầy gọi em.
Cuộc nói chuyện diễn ra trong hai phút cuối cùng của giờ truy bài. Bên cạnh mấy cái miệng cười mếu xệch của Ban cán sự là toàn bộ những ánh nhìn lo lắng. Cả hai trường hợp biểu hiện đều khẽ bàn tán với nhau về nội dung cuộc “đàm đạo” ngắn ngủi đó.
Chuông vừa reng cũng là lúc thầy Thành gật đầu bảo Phương về chỗ. Biểu hiện lạ lùng trên mặt Phương làm cho cả lớp đều nổi máu tò mò.
Tranh thủ thời gian cô Liên dạy Ngữ Văn đang đứng rì rầm gì đó với thầy chủ nhiệm bên ngoài hành lang, Vy chồm sang Phương, hỏi nhỏ:
- Bị phạt hả mày?
Phương làm bộ ngao ngán, nó thở dài:
- Thầy nhắc nhở tao lần sau chấp hành giờ giấc cho nghiêm túc và chuyện trốn đi lao động thì…
Câu trả lời bị ngắt quãng càng làm cho Vy thêm hồi hộp, những đôi tai dỏng lên xung quanh cũng mang cùng tâm trạng.
- Mình tao đi bù vào chiều mốt chứ ở đấy mà hỏi với chả han.
Phương gục đầu xuống bàn sau khi nói một tràn dài, nó chẳng quan tâm khi nghe thấy một vài đứa bật cười thành tiếng.
Vy đập vào vai nó, giọng nói vang to.
- Một khi đã cùng lớp vi phạm nội quy, thân là Lớp trưởng thì “đứng mũi chịu sào” cho lớp là điều đương nhiên nhỉ.
Cả lớp được một trận cười to. Phương ngẩn đầu dậy, mặt nó trông không khác gì cọng bún để lâu ngày, khô quắc queo.
- Ờ. Nói thì hay lắm. Mình tao lượm rác, nhổ cỏ hết cái sân trường này chắc tụi mày hết được gặp tao sớm.
- Bậy quá! Mày còn phải ở với tụi tao lâu lâu dài dài. Chiều mốt sẽ có mặt đầy đủ tất cả cho mày xem.
Bí thư Toàn la lên trong tiếng vỗ tay rào rào hưởng ứng nhiệt liệt.
Cô Liên và thầy Thành đều nhìn vào trong, cả lớp liền im bặt, ra dáng chăm chú đợi chờ giờ học lắm.
Rồi tiết học bắt đầu với vẻ mặt nghi ngờ của cô giáo, lẫn trong niềm hân hoan âm thầm của đám học trò lém lỉnh.
*
Giờ ra chơi, thay vì ùa nhau ra căng tin để thỏa mãn cái bụng đang kêu ầm ĩ như ngày thường. Lớp 12A2 hôm nay không một ai bước ra ngoài. Hai cánh cửa ra vào đóng kín mít, từ ngoài nhìn vào chắc ai cũng nhầm tưởng lớp này đang tổ chức… “Hội nghị bàn tròn vì hòa bình thế giới”, thỉnh thoảng lại có vài tiếng hô hào to tướng.
Trong lúc Phương và Bí thư Toàn hăng hái chỉ đạo cho cuộc “nổi dậy ngầm” này, lớp phó học tập Vy chịu trách nhiệm xin trống tiết Ngoại ngữ tiếp theo để lớp có thời gian “toàn tâm toàn ý” thực hiện kế hoạch đặc biệt của mình.
Vy gặp Tuấn ngay khi từ phòng giáo viên bước ra. Tuấn cũng vừa tổng kết xong sổ trực cho tổ cờ đỏ.
- Bạn cờ đỏ gì đấy ơi?
Tuấn nhìn quanh không thấy ai, nó quay lại chỉ ngón trỏ vào mình.
- Bạn gọi mình à?
- Không bạn thì còn ai vào đây. Bạn trực cổng hồi sáng phải không?
- Ờ. Là mình. Có gì hả?
Tuấn ngơ ngác không hiểu.
- Nhờ bạn du di cho lớp trưởng lớp mình được không? Bạn ấy có việc rất quan trọng sáng nay nên mới đi trễ.
- Lớp trưởng lớp bạn?
Tuấn theo thói quen lại nhìn bảng tên của cô bạn lạ mặt.
- À… 12A2. Trần Thanh Phương phải không? Mà tại sao bạn lại phải đi xin lỗi giùm lớp trưởng? Làm chức cao có lợi nhỉ? Muốn sai bảo ai cũng được…
Vy nắm chặt tay, ánh mắt nhìn Tuấn kiểu muốn “ăn tươi nuốt sống”.
- Bạn vừa phải thôi. Bạn hiểu gì về người ta mà bảo họ thế này thế nọ. Là tôi muốn xin lại chút công bằng cho bạn ấy thôi, cuối năm rồi ai mướn bạn làm gắt gao thế này, muốn kiếm ít thành tích chứ gì!? Nếu không được thì thôi, xin lỗi vì đã phiền đến giờ giải lao của bạn.
Tuấn đứng ngẩn ra, lòng chợt dâng lên nhiều điều thắc mắc về cái lớp toàn “sư tử cái” này. Điều gì làm cho cô bạn này giận dữ đến vậy. Vì lời nói chủ quan của nó chăng?
Tuấn giật mình khi thấy bóng cô bạn đang tiến nhanh về phía cửa ra vào, ngăn cách khu vực văn phòng với sân trường. Nó chạy lại kéo vai Vy, nét mặt lộ rõ vẻ ngần ngại.
- Cho mình biết lý do đó đi.
Vy ngước đôi mắt ngạc nhiên nhìn nó, mày nhíu lại, miệng chữ A.
- Lý do cô bạn lớp trưởng tên Phương ấy đi học trễ và lý do… bạn nổi giận.
Tuấn nhắc lại một cách chắc chắn với ánh mắt nghiêm túc hơn bao giờ hết.
*
Tiết sinh hoạt chủ nhiệm cuối cùng cũng đến. Cả tập thể 12A2 nín thở chờ đợi giây phút thầy Thành chủ nhiệm bước vào lớp.
“Kẹt!”
- Sao lớp kéo rèm tối thui thế này?
Lúc thầy vừa đặt chân qua ngưỡng cửa, Phương bắt nhịp một bài hát bằng cái búng tay giữa không gian yên tĩnh của phòng học.
Một đoạn nhạc dạo vang lên bởi tiếng kèn Harmonica, lớp phó văn thể mỹ Diệp Anh bắt đầu cất tiếng hát trong vắt của mình, hòa cùng âm nhạc da diết.
“Thầy kể về vầng trăng trong ca dao thuở nào.
Thầy kể về cơn mưa trên đồng ruộng bao la.
Vầng trăng vàng lục bát, ai mang xẻ làm đôi.
Cơn mưa từ câu hò, chập chờn cánh cò bay.
Cũng có một vầng trăng nhưng sao thầy không kể?
Những đêm ngồi soạn bài, ánh trăng lùa khuya khoắt.
Và dài những cơn mưa.
Thầy ơi sao không kể?
Đường mưa thầy lặn lội, sớm chiều với đàn em…
Bao nhiêu là bụi phấn, sao không kể thầy ơi?
Bao nhiêu là bụi phấn, sao không kể thầy ơi?...”
Rồi bài hát kết thúc bằng khúc hát đồng ca của cả lớp. Đâu đó thấp thoáng những đôi mắt đỏ ửng, có những tiếng thút thít cất lên.
Thầy Thành cứ đứng lặng, đuôi mắt chân chim hằn sâu nét xúc động, bồi hồi.
Phương và Vy cũng bắt đầu rơi nước mắt. Bí thư Toàn khẽ hắng giọng rồi ra hiệu kéo rèm các ô cửa sổ.
Toàn tiến đến bên thầy, trao cho thầy một chiếc đĩa CD.
- Thưa thầy! Nhanh quá phải không thầy? Từ lúc chúng em còn ngơ ngác khi mới bước vào ngôi trường này, lớp học này, thầy đã luôn bên cạnh giúp đỡ, khuyên bảo mỗi khi thấy chúng em căng thẳng lo âu, thầy cũng luôn giành cho chúng em những hình phạt độc nhất của riêng thầy khi chúng em làm điều sai trái và tặng chúng em những món quà sâu sắc nhất khi chúng em nỗ lực học tập, đạt được thành tích cao. Còn rất nhiều thứ thầy dạy cho chúng em biết qua những tiết học vui nhộn của thầy. Chỉ còn một tuần nữa là chúng em chính thức rời mái trường này, và đây là món quà biết ơn của chúng em dành tặng thầy. Dù hình thức nó nhỏ nhưng chúng em tin chắc thầy sẽ hiểu hết những điều chúng em muốn nói.
Càng về sau, giọng nói của Toàn càng nhỏ lại dần. Có lẽ nó cũng đang cố gắng ghìm lại sự xúc động để không bật ra thành tiếng.
Đôi mắt mệt mỏi của thầy Thành rơm rớm, thầy nhìn quanh căn phòng thân quen giờ đủ những vì sao bằng giấy mang hình từng thành viên trong lớp, chính giữa phòng là ông trăng to lớn với bức chân dung thầy mỉm cười rất tươi, chẳng biết đám học trò đã “chộp” được lúc nào. Rồi thầy nở nụ cười hiền.
- Lớp mình như được thay áo mới vậy. Đẹp lắm các em ạ. Chà! Còn bài thơ này?
- Mời cây văn thơ của lớp mình ra đọc cái nào.
Văn rụt rè tiến ra, đọc chầm chậm mà du dương bài thơ được viết trên bảng.
“Thầy Thành dạy Sử tỉnh tươi,
Bốn mươi lăm đứa cùng cười nhe răng.
Thầy Thành mày nhó trán nhăn,
Bốn mươi lăm đứa trùm chăn im lìm.
Xa thầy tâm nhớ lòng chìm,
Mai này họp lớp, nhắn tim nhau về.”
Tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên, mấy tên con trai hú hét ỏm tỏi. Thầy Thành bấy giờ mới nói tiếp.
- Thôi được rồi các em ạ. Để lớp khác còn sinh hoạt. Và đây là tất cả thành quả đạt được nhờ cuộc “cúp cua” lao động hôm qua chứ gì. Thầy cảm ơn các em rất nhiều. Nhưng việc gì ra việc nấy, hình phạt vẫn phải thực hiện đấy nhé.
Cả lớp lại vỗ tay lần nữa, chúng vui vẻ nhận lấy hình phạt cuối cùng mà người thầy thân thương giành cho chúng.
*
- Lớp Phương đoàn kết quá. Sẽ tốt biết mấy nếu lớp mình cũng được như vậy.
Tuấn nói với Phương khi cả hai gặp nhau ngoài cổng trường lúc tan học. Tuấn dựng chân chống xe đạp, đi lại bên cạnh Phương. Phương ngớ người một lát, rồi nó nhớ ra, đầu gật gù, nó cười.
- Chẳng có gì tự nhiên mà thế cả. Lớp Phương hồi trước cũng phe phái đầy ra. Nhờ câu nói từ một chị lạ mặt hay đón em học ở đây mà mình mới có động lực đưa lớp đoàn kết đến vậy.
Tuấn nghiêng đầu thắc mắc. Phương nhắm đôi mắt, giọng nói như hồi tưởng lại.
- Hãy trân trọng khoảng thời gian ngắn ngủi này, nó sẽ không còn đẹp được như vậy khi em đã rời khỏi đây đâu.
Tặng những ai sắp kết thúc những năm tháng
“mài đũng quần” tại ngôi trường thân yêu của mình. ^^
Truyện Hay - Truyện ngắn
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)
Recent Comments