Slider
Total Pageviews
Labels
- Album Ảnh
- Âm nhạc
- Bạn Cần
- Bạn Gái
- Bạn Trẻ
- Blog Radio
- Cẩm nang tình yêu
- Châu Tinh Trì
- Chia Sẽ
- Chuyện Yêu
- Cuộc sống
- Đang yêu
- Giải Trí
- Giới Tính
- Hài kịch
- Làm Đẹp
- Làm Mẹ
- Lời hay ý đẹp
- Nhật ký
- Nội trợ
- Sức Khỏe
- Tâm Sự
- Thần Tượng
- Thơ Tình
- Thơ Tình học trò
- Thơ Tình Yêu
- Thơ Vui
- Thời Trang
- Thư chia tay
- Thư gửi người thân
- Thư tình
- Thư tình cho anh.
- Thư tình cho em
- Thư Tỏ Tình
- Tin Giáo Dục
- Tin Làng Sao
- Tin Thế Giới
- Tin Thể Thao
- Tin Tức
- Tin Xã Hội
- Truyện cười
- Truyện Dài Tình Cảm
- Truyện Hay
- Truyện ngắn
- Tuổi học trò
- Video
On Twitter
Biểu mẫu liên hệ
On Facebook
Advertisement
Được tạo bởi Blogger.
Ad
Translate
Giới thiệu về tôi
Lưu trữ Blog
-
▼
2012
(155)
-
▼
tháng 9
(16)
- Những Thứ Đừng Bao Giờ Nuối Tiếc
- Không còn khóc cho riêng anh
- Chiếc USB duy nhất của em
- Lời cầu xin của con
- Người em từng yêu
- Ngày em hạnh phúc
- Lần cuối nói " em yêu anh"
- Thư tình: Cho em bình yên!
- Anh sẽ mãi chờ em
- Nghệ thuật sống
- Anh chỉ giả vờ giận em thôi nhóc ạ.....!
- Em đang buồn và cần một vòng tay
- Gửi em thân yêu
- Yêu em nhiều lắm
- Chúc em hạnh phúc
- Thư tình: Cho anh một lần được nói yêu em!
-
▼
tháng 9
(16)
Travel
Performance
‹
›
Cute
My Place
Slider
Racing
Videos
(Vuonyeuvn.com)Có ba thứ trong đời không bao giờ nên tiếc nuối: Một tình yêu đã ra đi, một người bạn không xứng đáng và ngày hôm qua.
Bởi vì đó là những điều đã không còn có thực, không còn có ý nghĩa và
không còn tồn tại trong ngày hôm nay và ngày mai của ta. Vì thế, là
những điều không nên làm vướng bận lòng ta, không nên làm u sầu trái tim
ta và làm rơi nước mắt ta thêm nữa.
♫ Một sớm mai kia thức dậy, bạn có thể sẽ thấy người bạn yêu không còn là
người
đàn ông/đàn bà bạn đã yêu nữa. Bạn sẽ buồn vì họ? Sẽ đau vì không thể
yêu người đó nữa? Sẽ tiếc nuối tình yêu đã có? Nhưng, hãy nghĩ: Khi bạn
yêu họ, họ là người bạn yêu, với những gì bạn yêu. Khi họ không còn như
thế nữa, hoặc khi bạn nhận ra họ chưa bao giờ như bạn nghĩ, cũng đừng
cảm thấy đau buồn hay nuối tiếc. Bởi vì tình yêu đó, trước giây phút đổi
thay đó đã là một tình yêu trọn vẹn, người yêu đó trước giây phút nhận
ra đó đã là một người yêu trọn vẹn. Chỉ có điều, đó là một tình yêu đã
qua, một người yêu đã ra đi. Và nên để gió cuốn bay đi…
♫ Một
người bạn không xứng đáng với những gì ta dành cho họ càng không bao giờ
nên hối tiếc, cho dù có thể là một nỗi buồn trong thoáng chốc. Buồn
không phải vì ta đã dành cho họ nhiều yêu thương mà họ không xứng đáng
được nhận, cho đi là không bao giờ nên hối tiếc. Mà buồn vì cuộc sống
không nên như thế, con người không nên như thế, vậy thôi. Dù sao, cũng
nên sống hết mình, yêu thương hết mình. Đâu đó trong cuộc đời vẫn là
những vòng tay rộng mở, còn những cái quay mặt đã ở sau lưng…
♫
Và ngày hôm qua. Ngày hôm qua luôn là một cái bóng rất lớn, đôi khi là
quá lớn lên hiện tại. Cho dù là cái bóng của hạnh phúc hay bất hạnh. Có
những người không bao giờ thoát nổi ra khỏi cái bóng đó để bước đi về
phía ngày mai. Nhưng bạn biết không, chỉ những người không nhìn thấy
bóng mình vì bận rộn ngẩng cao đầu bước mới không luẩn quẩn ở cái bóng
của mình mãi. Ngày hôm qua chỉ là một cái bóng. Mà chúng ta thì cần điều
gì đó rõ rệt, mang dáng dấp, hơi thở, sự sống. Đừng đuổi theo cái bóng
đó, bạn nhé. Nó cũng giống như ngồi thở than vọng tưởng những cánh bướm
mùa trăng tròn thuở xưa. Hãy cứ thương nhớ nhưng đừng bao giờ tiếc ngày
hôm qua. Ngày hôm qua đã qua rồi…
Đôi khi, đúng hơn là rất
nhiều khi tôi cũng thấy buồn. Nhưng tuyệt nhiên không bao giờ cho phép
mình nuối tiếc. Những gì đã cho đi là những điều quý giá. Những hạnh
phúc đã mang đến cho người là những món quà tự tặng mình. Ngay cả những
nỗi buồn cũng là một trải nghiệm ý nghĩa. Những cho nhận ấy ngày hôm nay
và ngày mai nhìn lại ta mới có thể thấy hết giá trị của đời mình.
Những người luôn bận lòng với những đố kị, day dứt với những đau khổ,
trẫm mình trong nước mắt, giam mình trong những ám ảnh về quá khứ và dằn
vặt mình với những đòi hỏi yêu thương là những người không bao giờ có
thể hạnh phúc, không bao giờ biết giá trị đích thực của cuộc sống.
Một sớm mai kia khi tất cả sẽ thành hư vô trong đời, tôi mong bạn sẽ mỉm cười. Vì mình đã sống những ngày trọn vẹn. :)
Bởi vì đó là những điều đã không còn có thực, không còn có ý nghĩa và
không còn tồn tại trong ngày hôm nay và ngày mai của ta. Vì thế, là
những điều không nên làm vướng bận lòng ta, không nên làm u sầu trái tim
ta và làm rơi nước mắt ta thêm nữa.
♫ Một sớm mai kia thức dậy, bạn có thể sẽ thấy người bạn yêu không còn là
người
đàn ông/đàn bà bạn đã yêu nữa. Bạn sẽ buồn vì họ? Sẽ đau vì không thể
yêu người đó nữa? Sẽ tiếc nuối tình yêu đã có? Nhưng, hãy nghĩ: Khi bạn
yêu họ, họ là người bạn yêu, với những gì bạn yêu. Khi họ không còn như
thế nữa, hoặc khi bạn nhận ra họ chưa bao giờ như bạn nghĩ, cũng đừng
cảm thấy đau buồn hay nuối tiếc. Bởi vì tình yêu đó, trước giây phút đổi
thay đó đã là một tình yêu trọn vẹn, người yêu đó trước giây phút nhận
ra đó đã là một người yêu trọn vẹn. Chỉ có điều, đó là một tình yêu đã
qua, một người yêu đã ra đi. Và nên để gió cuốn bay đi…
♫ Một
người bạn không xứng đáng với những gì ta dành cho họ càng không bao giờ
nên hối tiếc, cho dù có thể là một nỗi buồn trong thoáng chốc. Buồn
không phải vì ta đã dành cho họ nhiều yêu thương mà họ không xứng đáng
được nhận, cho đi là không bao giờ nên hối tiếc. Mà buồn vì cuộc sống
không nên như thế, con người không nên như thế, vậy thôi. Dù sao, cũng
nên sống hết mình, yêu thương hết mình. Đâu đó trong cuộc đời vẫn là
những vòng tay rộng mở, còn những cái quay mặt đã ở sau lưng…
♫
Và ngày hôm qua. Ngày hôm qua luôn là một cái bóng rất lớn, đôi khi là
quá lớn lên hiện tại. Cho dù là cái bóng của hạnh phúc hay bất hạnh. Có
những người không bao giờ thoát nổi ra khỏi cái bóng đó để bước đi về
phía ngày mai. Nhưng bạn biết không, chỉ những người không nhìn thấy
bóng mình vì bận rộn ngẩng cao đầu bước mới không luẩn quẩn ở cái bóng
của mình mãi. Ngày hôm qua chỉ là một cái bóng. Mà chúng ta thì cần điều
gì đó rõ rệt, mang dáng dấp, hơi thở, sự sống. Đừng đuổi theo cái bóng
đó, bạn nhé. Nó cũng giống như ngồi thở than vọng tưởng những cánh bướm
mùa trăng tròn thuở xưa. Hãy cứ thương nhớ nhưng đừng bao giờ tiếc ngày
hôm qua. Ngày hôm qua đã qua rồi…
Đôi khi, đúng hơn là rất
nhiều khi tôi cũng thấy buồn. Nhưng tuyệt nhiên không bao giờ cho phép
mình nuối tiếc. Những gì đã cho đi là những điều quý giá. Những hạnh
phúc đã mang đến cho người là những món quà tự tặng mình. Ngay cả những
nỗi buồn cũng là một trải nghiệm ý nghĩa. Những cho nhận ấy ngày hôm nay
và ngày mai nhìn lại ta mới có thể thấy hết giá trị của đời mình.
Những người luôn bận lòng với những đố kị, day dứt với những đau khổ,
trẫm mình trong nước mắt, giam mình trong những ám ảnh về quá khứ và dằn
vặt mình với những đòi hỏi yêu thương là những người không bao giờ có
thể hạnh phúc, không bao giờ biết giá trị đích thực của cuộc sống.
Một sớm mai kia khi tất cả sẽ thành hư vô trong đời, tôi mong bạn sẽ mỉm cười. Vì mình đã sống những ngày trọn vẹn. :)
Bạn Cần - Cẩm nang tình yêu - Lời hay ý đẹp
Giận nhau là thời gian để anh tìm về với quá khứ sao?(Ảnh minh họa) |
(Vuonyeuvn.com) Bước rồi em đứng lại và nhìn, cuộc sống như một vòng xoáy ai cũng hối hả công việc của riêng mình. Đã lâu lắm rồi anh nhỉ? Mình không còn đi cả một vòng Hà Nội để thấy yêu hơn những phút gần nhau hay chỉ đơn giản để có thời gian nghĩ xem tối nay ăn gì. Càng về đêm Hà Nội càng đẹp hơn. Em nhớ anh. Không có anh bên cạnh mỗi bước đi dường như cũng chông chênh hơn. Đã từng nhẹ nhàng anh nắm lấy tay em đặt vào túi áo anh với lý do ''trời lạnh lắm''. Yêu anh cũng từ những giây phút đơn giản ấy.
Anh-một người đàn ông đúng nghĩa em đã yêu, yêu anh hơn chính bản thân mình. Ngập tràn hạnh phúc những tháng ngày đầu tiên của tình yêu. Ngọt ngào là thế, lãng mạn là thế. Yêu anh từ ánh mắt đến nụ cười, từ những lúc giận hờn nhớ anh đến quay quắt. Những ngày xa Hà Nội đợi mong thời gian trôi để lại được bên anh. Những ngày mưa bụi hay những ngày nắng được anh đưa đi làm, rồi mỗi chiều lại ngóng thời gian trôi thật nhanh để hết giờ lại có anh đứng đợi. Yêu anh bởi được quan tâm, chăm sóc từ những cái nhỏ nhặt nhất, được nũng nịu như một đứa trẻ ngang bướng mà anh vẫn nhường nhịn. Em có thể bỏ cả buổi làm để ở nhà nấu một bữa ăn ngon cho anh, đi cổ vũ cho anh đá bóng, chờ anh ngồi cả một tối nhậu nhẹt hát hò với bạn bè, anh ở đâu là lại có em bên cạnh. Mình vẫn ngày ngày đi về cùng nhau, chẳng xa nhau nửa bước. Rồi tối tối lại nồng nàn những tin nhắn yêu thương vì nhớ nhau, chìm vào giấc ngủ mà miệng vẫn mỉm cười vì lại được chúc ngủ ngon, tiếng chuông báo thức mỗi sáng khiến em bật dậy thật nhanh chờ thêm xíu xíu nữa gọi anh dậy, nghe cái giọng ngái ngủ của anh... Và rồi anh lại đèo em đi ăn sáng, đưa tới văn phòng rồi mới lại đi làm... Ngày nào trôi qua cũng tuyệt vời như thế dù cũng có đôi lúc giận hờn vu vơ nhưng mình vẫn yêu thương vẫn bỏ qua được hết.
Cái trẻ con trong em dần dần thay đổi, biết quan tâm nhiều hơn, biết nghĩ xa xôi hơn và cái hy vọng lớn nhất là được làm cô dâu thật xinh đẹp vì anh nói "nhất định anh sẽ lấy em làm vợ''. Chắc hẳn ai khi yêu cũng chung cảm xúc ngọt ngào xen lẫn hạnh phúc của em khi ấy. Em tin anh là hạnh phúc đích thực, là người đàn ông thực sự của đời mình. Gặp anh, quen anh để rồi yêu anh, một khoảng thời gian ngắn và vội vã. Nhưng lại yêu nhiều đến ngỡ ngàng, đôi lúc em đặt ra câu hỏi vì sao. Vì sao em lại yêu anh đến thế? Có những lúc quên mình chỉ để nghĩ về anh. Anh trong em từ khi ấy đã là đặc biệt, là số 1, là duy nhất. Em háo hức kể về anh với bố mẹ, người thân, em hãnh diện khi nói về anh với bạn bè. Anh khi ấy quan trọng với em lắm, niềm tin dành cho anh khi ấy là trọn vẹn, yêu thương là tuyệt đối. Em bước tiếp qua những con phố mà đôi chân không biết mỏi, vu vơ buồn khi nhìn lại thực tại, đúng là chẳng có gì là mãi mãi. Nếu cứ là những ngày tháng đã qua em đã không phải tự an ủi mình như lúc này và bên cạnh em đã có anh cùng bước.
Tết! Mình giận nhau, một cái tết buồn với hai đứa, anh im lặng, em cũng im lặng. Ngày thứ 5 anh gọi cho em, nỗi nhớ trong em như vỡ oà, nhưng không như em vẫn hy vọng. Anh muốn rời xa em. Có lẽ nào tình yêu anh dành cho em chỉ như thế? Có lẽ nào em không xứng đáng với anh? Có lẽ nào tình yêu mình chưa đủ để bao dung và có lẽ nào anh phũ phàng đến thế? Anh dứt khoá, em vật vã khóc lóc van xin, em chết lặng trong đau đớn. Em yêu anh, cần anh, em không biết khi ấy mình đã nhắn cho anh bao nhiêu tin nhắn, không biết những tin nhắn ấy em đã viết những gì... chỉ biết nhắn, nhắn nhiều rồi lại khóc, lại nhắn, lại nấc nghẹn chờ đợi một dòng tin nhắn từ anh. Nhưng anh im lặng. Khép lại một cái tết buồn, hành trang cho ngày trở lại Hà Nội là những đêm dài khóc đến mệt nhoài rồi ngủ quên lúc nào không biết.
Hãy cứ yêu đi, yêu đến khi nào có thể anh nhé (Ảnh minh họa)
Tự an ủi mình phải tập sống thiếu vắng anh đi dù trong lòng chưa khi nào em hết hi vọng anh sẽ lại đến bên em. Và rồi anh cũng đến thật, anh gọi cho em, anh nói muốn gặp em. Em cúi đầu trước anh mà nhận hết lỗi lầm về phía mình, trong đầu em khi ấy chỉ cần làm sao anh đừng xa em, chỉ thế thôi. Dù cho mọi người mắng em là đứa mù quáng và luỵ tình, em vẫn chạy theo anh, chạy theo tình cảm nhạt nhoà từ phía anh... để rồi khi mệt mỏi nhìn lại em thấy chông chênh quá.
Em muốn chia tay dù biết chẳng thể nào quên được anh đâu. Có lẽ bên em anh không còn thấy hạnh phuc nữa. Nhưng tình yêu thật chẳng dễ dàng, anh đã không để em đi dễ dàng hay em không thể rời xa được anh. Mình vẫn tiếp tục yêu nhau, em vốn bướng bỉnh và anh cũng thế, giận nhau mà chẳng ai chịu nhường ai. Vẫn yêu nhau đây nhưng cứ im lặng để tạo khoảng cách, 5 ngày, 10 ngày chẳng nói với nhau một câu. Có ai yêu như chúng mình không anh? Em chẳng cố chấp được mãi vì em nhớ anh da diết, dằn lòng mãi, chờ đợi mãi rồi lại cầm máy nhắn tin cho anh. Nhưng anh vẫn im lặng, phút ấy em thấy con tim mình tổn thương, buồn chẳng muốn nhắn nữa hay lòng em đã thay đổi? Em chẳng muốn dối lòng thêm, anh có im lặng mãi em cũng sẽ im lặng theo anh.
Sau mọi chuyện em nhận thấy mình mạnh mẽ hơn dù trước đấy chỉ mấy ngày thôi em vẫn vùi đầu vào chăn để khóc. Thấy mình biết kìm nén cảm xúc hơn dù nhìn thấy anh chỉ muôn ôm anh ngay khi ấy, thấy mình vượt qua nỗi buồn nhanh hơn dù đôi lúc anh vẫn khiến em thấy buồn. Em ít nói hơn, bớt đi nụ cười, hay cũng là cười gượng. Em dường như không là em nữa và anh cũng xa xôi quá. Hoang mang nhìn lại tình yêu và những gì đã có, tình yêu chân thành dành cho anh sao không bao giờ là đủ với anh, hay đến giờ phút này chúng ta vẫn chưa hiểu nhau?
Bất chợt em nhớ lại, một lần vô tình vào điện thoại của anh xem ảnh, em thấy hai ảnh chụp blog và những dòng chữ bé liti nhưng đủ để em đọc được. Đập vào mắt em là gmail cử chị ấy - người yêu cũ của anh. Em bắt đầu đọc, và trái tim em khi ấy đã thực sự run rẩy khi bog ấy rõ ràng viết về anh và tình yêu của hai người. Có nhất thiết phải như thế không anh? Tại sao anh không giữ lấy của riêng anh thôi, là một góc cuộc sống của anh ấy? Lùi lại một chút là những dòng blog nhưng người viết là anh, em đã bật khóc nức nở mà vẫn phải bịt chặt miệng để anh không nghe tiếng nấc. Tại sao? Em lại hỏi mình tại sao? Giận nhau là thời gian để anh tìm về với quá khứ sao?
Sau mọi chuyện chúng mình vẫn yêu nhau nhưng nhạt nhoà, nhạt nhoà theo đúng nghĩa. Khoảng cách cũng chẳng gần thêm được nữa, vẫn những lời yêu những lời nhắc nhở quan tâm nhưng sáo rỗng. Mình sẽ như thế này đến bao giờ? Phải chăng tình yêu bao giờ cũng thế? Chẳng biết rồi mình sẽ đi đến đâu nhưng hãy cứ yêu đi, yêu đến khi nào có thể anh nhé.
***
Tâm Sự - Thư tình - Thư tình cho anh.
“Điều kì diệu của anh” Nếu anh xuất hiện hãy gọi em như thế anh nhé!(Ảnh minh họa) |
(Vuonyeuvn.com)Ngày ấy chúng mình quen nhau thật tình cờ và bất ngờ, anh đi cùng một người bạn của em. “Mình gặp nhau vào một buổi chiều sắp mưa trong quán cà phê đầu đường Nguyễn Thị Định dưới tán cây bằng lăng màu tím” - tin nhắn đầu tiên anh đã nhắn thế và bất ngờ nó chạm vào trái tim em. Anh không nói nhiều và trông anh lạnh nhạt, kiêu kì. Em nhớ tên anh bởi đó là một cái tên có chút đặc biệt đối với em. Trí nhớ của em không tốt lắm nhưng có lẽ thời gian mình gặp nhau quá gần và tin nhắn của anh đến quá sớm làm em vẫn kịp nhớ ra anh là ai! “Anh tên TA, anh hơn em một tuổi. Mọi người thường gọi anh là chú công an. Đúng không nào”... em nhắn lại và thế là mình đã quen nhau.
Con đường dài hun hút và không bao giờ em nghĩ rằng em để lại một chút ấn tượng gì trong anh! Hà Nội chiều tháng 5, có mùi hoa mộc thoảng đưa, và một chút nắng nhẹ. Em thích Hà Nội và thích được mộng mơ cùng với hương nồng nàn đó. Hà Nội đẹp ở nơi nào nhỉ em cũng không biết nữa nhưng trong em một góc trái tim đã để dành cũng như một phần cho anh vậy. Anh dậy em cách nói thật với sự thật, đừng màu hồng quá và anh cũng cho em biết vẻ đẹp của Hà Nội, của một người con gái như em. Em có thể nói với anh mọi điều em suy nghĩ, đó là điều em cảm thấy hạnh phúc nhất anh ạ, một cảm giác tin tưởng ở nơi phía cuối con đường. Sâu lắng và chắc nịch như tiếng chày giã cốm mỗi buổi đêm em vẫn thường nghe. Anh biết mình phải làm gì để có một tương lai, và để em ý thức được rằng dù bên anh em vẫn phải luôn cố gắng nhưng chỉ gần bằng anh thôi nhé… “Anh cười”.
Em sẽ tìm thấy anh nhanh thôi bởi giờ đây em đã có niềm
tin vào chính bản thân mình (Ảnh minh họa)
Những ngày buồn em thường thức dậy lúc nửa đêm ngồi ngoài cửa và hát về mẹ, về gia đình và cả những bài em tập chỉ để hát cho mình anh nghe thôi. Nước mắt tự nhiên rơi không phải vì em yếu đuối đâu nhé mà bởi vì em hạnh phúc. Em sẽ tìm thấy anh nhanh thôi bởi giờ đây em đã có niềm tin vào chính bản thân mình. Chiếc USB duy nhất của em.
“Điều kì diệu của anh” – Nếu anh xuất hiện hãy gọi em như thế anh nhé!
Anh!
Mùa tháng 5 về em chìm trong nỗi nhớ
Của ngày xưa hai đứa vẫn yêu nhau
Nhành bằng lăng vẫn nguyên màu tím
Hoa mộc thoảng đưa xa bước lối anh về.
Một người chiến sỹ công an đã từng yêu và được yêu nhưng tiếc rằng giờ đây anh ấy đã không còn được nghe những bài hát về tháng 5 mà em hay hát. Mong rằng ở nơi nào đó trong thế giới thần tiên anh ấy biết được một người sẽ mãi dành cho anh ấy tình yêu và những nhành bằng lăng màu tím.
Thư chia tay - Thư tình - Thư tình cho anh.
(Vuonyeuvn.com)THƯ GỬI MẸ
Kính thưa Mẹ!
Mặc dù con không biết mẹ là ai, vì con chưa một lần được thấy mặt mẹ! Nhưng con vẫn gọi người đã cưu mang con trong dạ một thời, là mẹ. Bởi, cho dù là con vật, nó cũng có mẹ, có con!
Nhưng, từ xưa đến nay, không có con vật mẹ nào quyết định giết con mình, không cho nó được chào đời. Còn mẹ, mẹ đã cưu mang con đến 7-8 tháng mà còn quyết định mưTừ khi biết mẹ toan tính phá thai, khi đó con được khoảng 3-4 tháng. Biết mình sắp bị giết, con lo sợ lắm, con đau buồn lắm, luôn khóc than cho số phận suốt ... mấy tháng trời!
Con muốn gào thét thật lớn, van xin thật to: "Mẹ ơi ! Mẹ nỡ lòng nào giết con, đứa con bé bỏng đang lớn dần lên trong dạ mẹ. Đứa con có trái tim cùng nhịp đập với trái tim mẹ! Máu mẹ đang chảy vào cơ thể con để nuôi con sống! Sao mẹ lại định giết con? Mẹ đừng giết con tội nghiệp! Con tội tình gì mẹ ơi! Con chắp hai tay, lạy mẹ trăm ngàn lạy, xin mẹ để cho con được sinh ra, được sống, được làm người.Con quyết suốt đời yêu thương và đáp đền ơn mẹ!"
Nhưng chưa biết nói làm sao con nói được! Con vô phương, yếu ớt, bất lực, lo sợ từng ngày, từng phút... cho đến ngày Tết trẻ con được vui chơi dưới ánh trăng rằm, thì mẹ đã quyết định mang con đến "Lò sát sinh Thai Nhi"!
Thế là hết! Người ta giết con trong dạ mẹ - một cách lạnh lùng!... không chút xót xa!... không tí thương tiếc! - Như một " đồ tể" lành nghề - chuyên giết thai nhi như giết súc vật!.Xong việc, họ đã khoan khoái nhận tiền công, như người làm thuê giết mổ heo, chó, gà, vịt, trâu bò...!
Ôi! Đối với con vật, có đôi lúc, người ta còn động lòng trắc ẩn khi: cắt cổ một con gà, đập chết một con chó, mổ thịt một con bò đã nuôi lâu ngày! Còn con, là con người, sao không được như thế?! Mạng sống của con không bằng mạng sống của con bò, con chó, con gà...ư?
Khi giết rồi, lôi xác con ra không được, vì con đã quá lớn! Nên họ dùng một cái kềm, có 4 cái mấu nhọn, đưa vào tử cung của mẹ - người giết con - một cách chuyên nghiệp, đã lựa thế cho mấu vào đầu con, một bên 2 mấu... siết thật chặt, móc thật sâu...óc não con vọt ra, trắng hếu, nhầy nhụa... họ mới kéo con ra được!!!
Con đã chết rồi, không còn cảm giác gì. Nhưng, chắc lúc đó mẹ đau đớn khủng khiếp lắm? Chắc mẹ oằn người lên, hai tay níu chặt mép bàn sinh, rên rỉ, mặt mẹ tím tái, hai dòng lệ trào tuôn, thân thể mẹ ướt sủng mồ hôi và cả máu nữa!? Làm sao mẹ quên được cái giờ phút hãi hùng ấy, mặc dù đến nay đã 3 năm rồi?
Sau đó mẹ lai thuê người đem xác con đi chôn. Khi đem đến Nghĩa Trang Đồng Nhi Pléiku, họ đâu có chôn, mà trao cho người khác chôn con ! (Lại một loại lương tâm bán rẻ hơn lương thực!)
Nhờ lòng từ bi của nhóm người đi viếng Nghĩa Trang Đồng Nhi dịp Tết Trung Thu năm ấy, họ đã mua quách về tẩn liệm, chôn con và xây mộ đẹp lắm! Trên mộ con được ghi: "Cháu Trung Thu - Pleiku"
Ngày Trung Thu năm 2004, cũng có một thai nhi bị giết chết. Con còn nhớ rất rõ - nhìn khiếp lắm mẹ ơi! - Bạn ấy bị cắt nát, bỏ trong một cái bao nilon máu me đỏ lòm, lầy nhầy, ... nhìn giống như một mớ thịt bằm để chuẩn bị nấu cho heo, vất cho chó - Trước đây, trong thời kỳ thực phẩm khan hiếm, có những người đã mang về từ phòng phá thai mỗi ngày cả " xô", để nuôi lợn cho chóng lớn!-Bởi thế nên không biết bạn là trai hay là gái?! Bạn được mang đến nghĩa trang chung một thùng giấy với con, và cũng được nhóm người có lòng bác ái nói trên, mai táng chu đáo, xây mộ sát bên con, bạn được ghi tên trên mộ là: " Vinh Sơn".
Từ đó đến nay, chúng con là bạn của nhau, vui buồn có nhau, an ủi nhau trong cảnh quạnh quẽ, cô đơn, sưởi ấm nhau trong đêm đông mưa giầm, gió lạnh!
Chúng con thương nhau lắm, bởi cũng đã chết oan ức, tức tưởi giống nhau. Thỉnh thoảng bạn Vinh Sơn nhớ lại cái chết của mình và khóc than thảm thiết, vì bạn bị giết còn tàn nhẫn hơn con nhiều: cơ thể bạn không còn nguyên vẹn hình hài! Mỗi lần như thế con chẳng biết an ủi bạn thế nào, chỉ biết cùng khóc với bạn, khóc thật nhiều, khóc thật lâu, để chia sẻ niềm đau của người bạn " xấu số hơn con", vì dù gì, thì con cũng là một đứa " con trai nguyên xi !"
Mẹ ơi! Nếu mẹ không huỷ hoại con, thì năm nay - Trung thu này - con tròn 3 tuổi. Chắc con cũng được mặc quần áo mới, có mũ giày mới, tay xách đèn ông sao đẹp, đi xem múa lân với bạn bè, lại còn được ăn bánh Trung thu nữa! Con còn hát cho mẹ nghe: "Cháu lên ba... cháu đi mẫu giáo..." khi con tung tăng nhảy chân sáo, nắm tay mẹ dắt con đến trường. Nhưng điều ấy sẽ không còn bao giờ xảy ra nữa! Vì mẹ đã giết chết con rồi! Mẹ ôi!
Mẹ đã thấy ảnh của con chưa? Ảnh "Cháu Trung Thu- Pleiku" đấy! Mẹ nhìn kỹ xem, vì con bị lôi ra bằng cái kềm, nên đầu con bị hằn sâu đến 4 lỗ... nhưng nhìn cũng đẹp trai, to con lắm phải không mẹ?
Mẹ biết không? Có rất nhiều người rất xúc động, đã không sao giữ cho lệ khỏi trào tuôn khi nhìn ảnh con: mình không mảnh vải, nằm trần trụi trên tờ giấy báo, như đưa hai bàn tay nhỏ xíu chới với níu mấy ngón tay của "một ngưòi" mà con được biết, đó là bàn tay của một Linh mục có lòng từ tâm, ở Pleiku, chuyên lo xây mộ cho các thai nhi bị giết; như van xin: "Hãy thương con, cho con một nấm mộ, nhỏ thôi! Xin đừng để thân xác con lạnh lẽo, bị phơi nắng dầm mưa, bị làm mồi cho mèo tha, chó xé tội nghiệp!". Con bị chết tức tưởi lắm người ơi!...
Con nổi tiếng lắm đó mẹ ơi! Có người đã làm thơ, phổ nhạc như để than khóc cho cái chết của con! Ai nghe hát bài "Lời cầu xin của con" do Ngọc Quang sáng tác (ngay đêm Trung thu năm ấy) đều xúc động - nhất là giới trẻ - không cầm được nước mắt! Và cũng nhờ đó mà có nhiều em bé đã được cứu sống! Khi người mẹ - đa số là các bà mẹ trẻ, có khi còn ở tuổi vị thành niên - đang mang con trong dạ cũng định giết bỏ nó - như mẹ cách đây 3 năm - đã khóc nức nở, khi nhìn ảnh của con, và quyết định giữ con mình lại, dù phải trả bất cứ giá nào!
Mẹ ơi! Không biết 3 năm qua, mẹ còn giết thêm đứa em nào của con nữa không?! Con nghe nói có những bà mẹ đã huỷ hoại lên tiếp đến 3, 4 đứa con mình mà không thương tiếc, không ân hận xót xa, bởi đã quá quen với việc ác này rồi!
Ôi mỉa mai cay đắng! Ôi thế thái nhân tình!
Mẹ biết không, hơn 5.000 em bé, tại Nghĩa Trang Đồng Nhi Pleiku này. Còn tại "Nghĩa Trang Không Bia Mộ" ở núi Hòn Thơm Nha Trang, cũng chôn cất hơn 5.000 thai nhi bị giết, và còn nhiều nơi khác nữa: Sài Gòn, Huế, Đà Nẵng, Buôn Ma Thuột, đường đèo Qui Hoà Qui Nhơn... Thân xác non nớt của chúng con tuy đã tan nát gần hết rồi! Nhưng phần "Anh linh" của chúng con, ai huỷ diệt được!? Con người đâu chỉ có thân xác vật chất mà thôi, như con chó, con bò chết là hết!, nếu chết là hết, sao người ta sợ chết và sợ người chết hả mẹ?! Sao đứng gần xác con chó, con bò chết chẳng ai sợ cả? Chắc bởi con người còn có cái "phần không chết", và người ta sợ cái phần "Anh linh không chết" đó mẹ ơi!?
Nhất định là như thế, nếu không, tại sao mỗi năm, cứ đến ngày 27/7, người ta tổ chức đến nghĩa trang Liệt sĩ, để thăm viếng ,để truy điệu "Anh Linh các chiến sĩ"???
Nghĩa cử tưởng nhớ anh linh các chiến sĩ, thật đáng trân trọng vì tự nó đã nói lên một chân lý không thể chối cãi được, đó là: khi chết đi, phần thân xác ai cũng như ai, sẽ tanh hôi thối rữa, mục nát và trở về tro bụi như nhau. Nhưng phần anh linh vẫn còn tồn tại mãi mãi...Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn rất có lý khi đã tin, đã làm thơ, đã phổ nhạc, đã say sưa hát và nhiều người cùng hát lên say sưa : " Người chết nối linh thiêng vào đời... "Nếu chết là hết, thì lấy gì nối linh thiêng vào đời?"...
Một lần nữa, con xin lặp lại với mẹ: "Chết không phải là hết". Cho nên một ngày nào đó, chúng con sẽ gặp lại những người đã giết hại chúng con một cách tàn nhẫn, vô nhân đạo và vô... lý đó!
Giết người vô tội - mà kẻ bị giết như chúng con, không nói được tiếng van xin hay phản đối, không có một phương tiện nào để tự vệ, không được luật pháp chở che - là một loại tộí ác "Trời không dung Đất không tha"! Cho dù những kẻ đó không "thừa nhận có Trời! Cũng không sao tránh khỏi "lưới Trời lồng lộng" và "án Trời" rất công minh đâu! Họ đã từng lý luận để tự bào chữa: "Tôi không làm thì cũng có người khác làm mà. Họ còn nói: "Sở dĩ con chó, con bò...nó không chủ trương, không giết con còn trong dạ, vì nó không có trí khôn, không biết tính toán cho tương lai", "đồ ngu như bò", "đồ chó má" biết gì!?
Theo con nghĩ: nếu con người - về vấn đề phá thai này thôi - cũng "không-khôn" như con vật! thì chúng con đã được bảo vệ, được sinh ra, được cất tiếng khóc chào đời và được sống, như vốn chúng con có quyền được sống, được làm người như mọi người !
Tại sao con người lại chủ trương cướp mất cái "quyền sống" mà Ông Trời đã ban cho chúng con?
Mẹ ơi! Con không biết vì lý do nào mẹ đã phải huỷ diệt con? Bị cha con bỏ rơi? Bị gia đình xua đuổi? Vì không đủ ăn? Vì sợ mất chức mất quyền, mất ghế, mất việc? Sợ mất danh thơm tiếng tốt ? Sợ mất tiêu chuẩn để được hưởng quyền lợi??
Hôm nay nhân ngày giỗ 3 năm của con.- 2004-Trung Thu- 2007 - Con thương nhớ mẹ quá nên viết thư này gửi mẹ đây. Không biết bây giờ mẹ con đang ở đâu? Mẹ có được cha con nhìn nhận, yêu thương? Có được gia đình tha thứ? Có được ấm no hạnh phúc, được danh thơm tiếng tốt, được chức quyền địa vị... vì việc mẹ đã huỷ bỏ con không? Hay vẫn bị cha con bỏ rơi, bị gia đình từ chối, vẫn lầm than vất vả, vẫn cơ cực đói nghèo... và vô cùng ân hận, khổ đau? Thế thì việc giết bỏ con đã đem lại điều gì, như mẹ mong muốn? Con thương mẹ quá! Thương mẹ của con nhiều! Con đã tha thứ và luôn tha thứ cho mẹ !
Mẹ ơi! Thôi đừng khóc nữa ! Dù khóc cạn nước mắt, khóc suốt cả cuộc đời, mẹ cũng không làm con sống lại được nữa rồi!
Mẹ ơi! Thôi đừng khóc nữa ! Dù khóc cạn nước mắt, khóc suốt cả cuộc đời, mẹ cũng không làm con sống lại được nữa rồi!
Giờ đây, để vơi đi phần nào nỗi khổ đau trong lòng mẹ, để chuộc lại lỗi lầm , mẹ hãy quyết tâm không tái phạm, và tìm mọi cách ngăn chặn hành động ác nhân này. Hãy nói cho người khác biết kinh nghiệm đớn đau trên thân thể, sự nguy hiểm đến tính mạng khi phá thai, và nhất là nỗi dằn vặt, lo sợ, đau khổ trong lòng mà mẹ phải chịu đựng từ ngày phá thai đến nay. Mẹ hãy giúp đỡ, khuyên lơn các cô gái lỡ dại, đừng phá huỷ con mình, và tìm cách giúp đỡ họ cho đến ngày sinh nở. Có khi còn phải tìm nơi nuôi giúp con họ, nếu họ lại muốn bỏ rơi con mình.!
Làm được như thế mẹ sẽ lấy lại được sự thoải mái tâm hồn, sẽ không còn lo âu sợ sệt như xưa nay nữa. Con hy vọng mẹ lại có được " Nụ cười nở trên môi"!.
Kính chào và hẹn gặp lại mẹ một ngày rất gần đây thôi! Vì cuộc sống này có là bao. Cho dù sống đến 100 năm đi nữa, thì cũng qua nhanh lắm mẹ ơi!
Đứa con bất hạnh của mẹ.
Bé Trung Thu Pkeiku
Bạn Cần - Tâm Sự - Thư chia tay - Thư tình - Thư tình cho anh. - Thư tình cho em
Giờ đây có lẽ anh rất ổn và em cũng vậy, nỗi đau trong em đã nguôi ngoai nhiều rồi anh à.(Ảnh minh họa) |
(Vuonyeuvn.com)Người ta bảo con người không có quá khứ cũng giống như một đất nước không có lịch sử. Vậy mà đã có lúc em muốn, rất muốn quên đi cái quá khứ chỉ có riêng anh vì nó đau đến quặn lòng.
Anh cũng như bao chàng sinh viên đến thuê phòng nhà em, chẳng có gì khác biệt. Chỉ đến lúc em thấy anh hay về quê (tuần về một lần) thì em mới hỏi mẹ và biết mẹ của anh mới mất vì bệnh ung thư, nghe xong em cũng buồn và thương anh... Có lẽ từ đó em quan tâm nhiều đến anh hơn và cũng yêu anh khi nào không hay, em chỉ biết rằng tình yêu của một cô bé trao anh rất hồn nhiên, trong sáng và cao đẹp có lẽ mãi mãi em sẽ không tìm lại được thứ tình cảm thiêng liêng đó. Từ ngày anh ra đi em biết con tim mình đã chết, nó chết vì nó muốn giữ mãi bóng dáng anh trong đó, nó không cho phép ai cướp anh đi. Có lẽ sẽ rất khó hiểu khi mà em vẫn khóc ngon lành và oán hận anh tại sao anh ra đi và đưa nó rời xa em. Anh không yêu em... anh đi em không thể ngăn lại nhưng tại sao lại dắt nó đi theo? Không chỉ em mà với tất cả mọi người nó là sự sống... Từ khi mất nó, em đã hoàn toàn thay đổi.
Có lẽ mãi mãi em sẽ không tìm lại được thứ tình cảm thiêng liêng đó (Ảnh minh họa)
Lúc đầu em chăm chú ngoại hình và mong tình cờ gặp anh sẽ được anh chú ý... nhưng không với một cô bé mù quáng trong tình yêu có lẽ chỉ như vậy mới an ủi được tâm hồn mong manh của nó. Rồi em nhận ra những điều đó thật vô ích và mình cần thay đổi chính mình, nói là làm em đã trở thành một cô nàng quá chi là xa lạ, em không như em của ngày trước, em trở nên chăm chút bề ngoài hơn, chanh chua hơn, kiêu ngạo hơn và cũng yêu nhiều người hơn... chỉ vì em muốn trả thù mình hoặc là muốn cho anh thấy không có anh em vẫn sống, vẫn có thể yêu. Nhưng đó chỉ là bề ngoài thôi anh à, trong tim em lúc đó đã tan nát, những mảnh vỡ càng cứa sâu vào tâm hồn vốn non nớt của em khi mà em muốn chứng tỏ em vẫn ổn.
Giờ đây đã 5 năm trôi qua, nó khá dài để em có thể cho anh vào dĩ vãng và nhẹ nhõm tâm hồn đón nhận tình yêu chân thành từ ai đó. Em sẽ không chạy đua với lòng tự trọng nữa, suốt thời gian qua em đã mệt mỏi và cũng không ít lần làm anh phiền. Trong sâu thẳm có lẽ khó để mãi mãi quên anh nhưng em sẽ cố gắng làm cho tần suất số lần anh xuất hiện ít đi trong em.
Lần nữa, em xin lỗi và cầu chúc anh kiếp này hạnh phúc.
Bạn Cần - Tâm Sự - Thư chia tay - Thư tình - Thư tình cho anh. - Thư tình cho em
Rồi một ngày em mặc áo cô dâu Anh chụp ảnh cùng nhưng không là chú rể... |
Voan trắng yêu kiều, găng tay thanh thoát, em xinh tươi như thiên thần. Khăn phủ mặt không che nổi đôi gò má em đang ửng hồng lên đáng yêu, xinh xắn. Đôi môi em cười, đôi mắt em long lanh, cả con người em là vẹn đầy hạnh phúc.
Tôi mặc comple, sang trọng. Tôi đi ngay cạnh em, sát em, gần bên em. Nhưng tôi nhìn em thẫn thờ. Tôi không sánh vai em. Lúc này em thật gần mà xa vời vợi. Trong đám cưới của em, tôi lại là phù rể.
Đau đớn quá không em? Nhưng có lẽ chẳng bao giờ em hiểu hết. Người tôi yêu bước vào ngày cưới, tôi phải giấu chìm niềm đau để nâng niu tôn thờ niềm hạnh phúc. Biết chăng được, trong lòng tôi, mọi thứ đã nát tan đến không định hình được cảm xúc. Tất cả đã vỡ vụn.
Khó chấp nhận, nhưng sự thật thì em vẫn ở đó, trước mắt tôi, dịu dàng trong ngày cưới, với một người đàn ông khác. Chứng kiến tất cả, tôi vẫn chỉ là một người ngoài nhìn em đang đắm chìm trong men say hạnh phúc. Quanh tôi như chẳng còn không khí, tôi đến nghẹt thở bởi hình ảnh một cuộc sống mới không còn dáng hình em. Em vẫn xem tôi như là anh trai vậy. Em ôm và hôn lên má tôi bằng cả niềm cung kính. Tôi tưởng như níu giữ mãi được phút giây ấy, thì em đã quay đi. Dưới chân tôi mọi thứ như sụp đổ.
Trên thánh đường, tôi bước sau em. Làn hương từ em làm tôi chỉ muốn ôm lấy hình hài đó, dù chỉ là một lần cuối thôi. Em bước cách tôi một bước. Chỉ một bước mà tưởng như vô tận. Tôi biết, em đã xa tầm với thật rồi. Chỉ vài phút nữa thôi, cuộc đời em mãi thuộc về người khác. Xót xa quá không em? Phũ phàng quá không em? Một mình tôi làm sao chôn vùi hết nỗi nhớ thương em vô tận? Làm sao tôi đủ can đảm để chấp nhận sự thật này? Em đã để lại nơi đây những gì? Nước mắt, khổ đau và còn nhiều hơn nữa. Một tình yêu thầm lặng sẽ mãi chẳng còn cơ hội được nói thành lời.
Tôi níu kéo được gì nữa đây? Đôi vai em bé nhỏ, sẽ không phải tôi ôm chặt. Đôi mắt em long lanh, sẽ không phải tôi in hình. Đôi tay em mềm, sẽ không phải tôi nắm lấy. Và đôi môi em ngọt ngào, sẽ không phải tôi đặt lên những chiếc hôn cháy bỏng. Tôi xa em, xa những phút giây êm đềm thuở trước, xa cảm giác bình yên khi ngắm nhìn em với nụ cười khe khẽ. Hết thật rồi phải không em, chỉ mong em vẹn tròn hạnh phúc.
Tôi không biết rồi tôi sẽ phải làm gì để quên được em, quên được thiên thần thanh thoát, người đầu tiên mang lại cho tôi cảm xúc của một tình yêu mãnh liệt.
Một bài thơ tôi phảng phất nhớ, bây giờ vang lên trong đớn đau tột cùng
Rồi một ngày em mặc áo cô dâu
Anh chụp ảnh cùng nhưng không là chú rể...
Bạn Cần - Tâm Sự - Thư chia tay - Thư tình - Thư tình cho anh. - Thư tình cho em
Thiếu tình yêu của anh em như thiếu mọi thứ trên đời(Ảnh minh họa) |
(Vuonyeuvn.com)Đóa hoa hồng nở rộ giữa không gian vô tận của rừng cây. Hơi ấm nồng nàng của một quá khứ vẫn còn chút dư âm. Em yêu anh..........tiếng thì thầm trong trái tim khô cằn của em lại vọng lên....em yêu anh........Tiếng yêu thương em trao vội vàng, yêu anh.....với trái tim nồng nàng say đắm. Ngọt ngào khi xưa có còn gì đâu anh, hạnh phúc như chiếc ly thủy tinh vỡ vụn, màn nước mắt nhòa hoen đôi bờ mi em lúc ấy. Xa rồi trong em những ký ức êm đềm và rạng rỡ, từ khi xa anh, em hiểu ra nhiều điều hơn. Rằng.....em yêu anh.......yêu nhiều hơn tất cả mọi thứ trên đời và không thể nào sống thiếu anh...
Thế nhưng anh đã mãi đi xa rồi còn đâu nữa, giọt nước mắt rơi âm thầm trong đêm lạnh vắng, muốn nói bao điều cùng anh khi cô đơn mà chí thấy bóng em in trên tường lạnh lẽo. Gió ngoài kia rít gào có lạnh lẽo bằng trái tim em không ? Mưa ngoài kia trắng xóa có bằng trái tim không còn hơi ấm không? Trái tim chết rồi thì làm sao có cảm giác...em yêu anh......yêu quá khứ mà em vô tình đánh mất. Hạnh phúc trong tay mà nỡ bỏ đi, theo đuổi một ảo ảnh xa vời.
Lắng tay nghe những âm thanh của cuộc sống, mở mắt nhìn vẫn mọi thứ như xưa, hàng cây xanh lá, đôi mắt trong xanh của bầu trời sớm mai. Thiếu tình yêu của anh em như thiếu mọi thứ trên đời, tất cả như vô nghĩa với em... trái tim đã không còn sự sống nữa rồi........anh có biết???
Anh có biết những mùa đông mình em bên gác trống, chiếc cầu thang nhỏ hẹp nhắc bao nhiêu ân tình xưa cũ. Tiếc nuối dâng trào trong lồng ngực, trái tim nhói bao lần cay đắng. Anh giờ này nơi đâu? Bên khung cửa số cách xa em vạn dặm con tim, anh có thấy bình yên hơn em không? Và...nếu như ta gặp lại thì đôi mắt anh có còn không diệu dàng như ngày ấy?
Mong manh quá phài không, em ngốc nghếch như con thỏ con vậy. Đã xa rồi thì gặp lại làm gì nữa...Tình yêu vụn dại ngày đầu tiên là thứ ngọt ngào nhất. Em biết mình mang nhiều lầm lỗi, biết anh sẽ chẳng thể nào tha thứ nữa. Biết rằng khi anh quay đi là mọi thứ đã chấm dứt, vậy mà em vẫn cứ chờ đợi. Tuyệt vọng hành hạ trái tim em nhiều lắm, nó như cơn sóng dữ dội hằng vào da thịt. Khi màn đêm yên tĩnh buông xuống là lúc lý trí và trái tim em tranh chấp. Yêu và không yêu, quên và không quên, sợ và đối mặt,... tất cả như những phương trình không lời đáp xoay quanh em.
Nhưng rồi thời gian trôi qua mau, để lại những ngọt ngào năm tháng. Em quên anh không được nhưng tình anh trong em dần nhạt phai. Không biết là mừng, là vui, hay là vô số cảm xúc dâng lên. Nhưng có lẽ em vẫn là em của ngày xưa, vẫn từng có một thời yêu anh tha thiết, và có một thời bị sai lầm đánh ngã,.......lần cuối cùng cho em nói tiếng.....em yêu anh........lần sau cuối thôi anh nhé. Vì em yêu anh thật lòng, nhưng có lẽ chưa đúng đắn và chưa trưởng thành để hiểu rằng " có những thứ gọi là không thể mất đi và có những thứ không gọi là quay lại"
Em yêu anh.....
amina_dung - vuonyeuvn.com
Bạn Cần - Tâm Sự - Thư chia tay - Thư tình - Thư tình cho anh. - Thư tình cho em
Em chỉ là một kẻ cô đơn trên cõi đời này... (Ảnh minh họa)
Anh! Cũng gần 1 tháng ngày mình chia tay rồi phải không? Trong em tồn tại biết bao cảm xúc.
Đã có lúc em thấy ổn, "em mạnh mẽ mà", rồi mọi chuyện chỉ còn là kí ức.. Nhưng anh cũng đâu biết nhiều khi nuớc mắt em không ngừng rơi chỉ vì cô đơn cào xé cõi lòng. Em sợ cứ phải sống thế này... Em muốn lấy lại những ngày chưa có anh, em đã hạnh phúc với thế giới bé nhỏ trong em, em vui với cảm giác của một người độc thân. Nhưng anh đến và thuyết phục em mở rộng lòng mình mà yêu thương. Và em yêu anh, rồi yêu nhiều hơn em tưởng. Bây giờ anh ra đi, chỉ còn mình em với sự hoang mang, cô độc. Em biết níu vịn vào ai đây? Em chỉ là một kẻ cô đơn trên cõi đời này...
Hôm nay, anh gửi mail cho em, anh nói nhiều, nói nhiều lắm... Biết nên vui hay buồn với những dòng chữ cuối anh dành cho em đây? Em không biết sao nữa, chỉ thấy ghét... Trong lòng em là một mớ những suy nghĩ hỗn độn. Em đã muốn, rất muốn trả lời anh nhưng em không thể. Còn gì quan trọng nữa đâu anh? Anh có bao giờ hiểu được em?
Em biết mình chia tay vì gia đình anh không cho phép nhưng em cảm thấy trái tim anh đã dần xa em rồi sau lần đầu tiên anh nói hai từ ấy. Em biết lần đầu tiên anh nói mình kết thúc anh cũng đau lòng lắm. Em vẫn thấy hạnh phúc khi nhớ lại đêm Valentine anh ôm em và hai đứa khóc như mưa ngoài biển. Vậy rồi mình cũng quay lại. Em cứ ngỡ anh sẽ giữ chặt em mãi, sẽ chẳng bao giờ buông tay em nữa đâu... Em đã trao hết niềm tin nơi anh khi anh nói "Hãy tin tuởng ở anh, anh không bao giờ xa em mà". Em nằm trọn trong vòng tay yêu thương của anh và nghĩ rằng định mệnh không cho ta xa rời. Vậy mà, lần thứ 2, rồi thứ 3... anh nói mình nên chấm dứt sẽ tốt cho nhau hơn. Em bàng hoàng, em suy sụp, chẳng còn đủ sức để giữ anh lại nữa. Dù anh nói em là người anh yêu thương nhất ngoài mẹ nhưng trái tim em chẳng đủ lành lặn để thấy được an ủi, thấy hạnh phúc nữa. Vì sao anh để em tin tưởng anh quá nhiều rồi lại phũ phàng rời bỏ em như thế? Anh vô tình, anh nhẫn tâm quá!
Em ghét anh. Vì sao anh ừa dối em? Ngay từ đầu anh biết mình không thể đến được với nhau tận cùng mà anh vẫn nói yêu em. Anh biết trước sau rồi cũng sẽ phải chia tay, vậy mà anh lại làm chuyện đó với em. Nếu anh nghĩ cho em, nếu anh thương em thật lòng anh có đối xử với em như vậy không? Chưa một lần anh đặt mình vào hoàn cảnh của em mà suy nghĩ. Anh chỉ ích kỷ sống cho riêng mình. Khi em hỏi tại sao biết gia đình sẽ ngăn cấm mà vẫn nói lời yêu em, anh chỉ nói vì quá yêu nên không dứt ra được. Nhưng giờ đây thì sao? Anh lạnh lùng, vô tâm bỏ rơi em. Có lẽ ngay từ đầu em chỉ là một người khoả lấp trống vắng trong anh. Em biết đã có lúc anh yêu em thực sự nhưng tình yêu của anh không đủ lớn để anh đứng ra bảo vệ nó. Những lần giận em anh đã đánh mất nó, từng chút, từng chút một... Em đã không thể níu tay anh lại như trước. Làm sao giữ được anh nữa khi con tim anh đã không còn thuộc về em...
Làm sao giữ được anh nữa khi con tim anh đã không còn thuộc về em... (Ảnh minh họa)
Em biết khi còn yêu anh hay buồn em nhiều. Em không đủ xinh đẹp để làm anh hãnh diện, không đủ dịu dàng làm anh hạnh phúc. Hôm nay anh nói "Tuy em hay giận dỗi vô cớ, hay bắt nạt và ăn hiếp anh nhưng anh thấy vui", em biết anh chỉ nói thế thôi. Em đã từng hạnh phúc khi nghĩ rằng anh là nguời duy nhất hiểu cho tính cách của em. Nhưng em đã nhầm rồi, phải không anh? Em xin lỗianh vì những lần em nói hỗn làm anh buồn, vì những lần đánh anh vô cớ... Có lẽ anh đã vì em mà chịu đựng nhiều. Suốt quãng thời gian yêu nhau em luôn làm anh buồn, anh giận... Giờ em chỉ biết nhắn đến anh lời xin lỗi thôi. Từ nay anh sẽ không còn phải chịu đựng tính cách ngang bướng của em, sẽ không còn phải nghe những lời than phiền, trách móc. Dù vẫn còn rất ghét anh nhưng em vẫn cầu chúc cho anh sau này tìm được một người con gái tốt - một người cùng quê để gia đình không còn phản đối, một người dịu dàng hơn em, một người biết chăm sóc anh chu đáo, biết nấu cho anh những bữa cơm ngon, biết hát cho anh nghe mỗi khi buồn, biết làm anh hạnh phúc - điều em chẳng bao giờ làm được..
Em nghĩ sẽ còn lâu lắm trái tim em mới lành lại nhưng em sẽ cố gắng thôi. Ngoài chịu đựng ra em chẳng thể làm gì được nữa. Em sợ sự cô đơn sẽ làm héo mòn bản thân em, nhưng em cũng sợ yêu một ai khác nữa. Liệu em có còn đủ niềm tin để tin tưởng vào ai khác? Mà liệu ai đủ rộng lượng để chấp nhận một đứa hư hỏng, bướng bỉnh như em đây? Con đường đại học vẫn còn một nửa chưa đi hết, lời chúc mong em trở thành một cô giáo giỏi của anh vẫn đó nhưng em thì không đủ niềm tin vào bản thân mình nữa. Liệu em có bước vững được nữa không anh?
Thôi! Kết thúc anh nhé! Lần cuối em viết cho anh... Em hi vọng mình sẽ sống tốt dù không có nhau."Em mạnh mẽ mà", em tin thế... Nếu vô tình đọc được bức thư này, mong anh sẽ hiểu mà giúp em nhé, giúp em quên anh đi, cho em tìm lại một chút bình yên của ngày xưa... Tạm biệt anh! Hạnh phúc của em...
***
loveless2288@gmail.com
loveless2288@gmail.com
Thư tình - Thư tình cho anh. - Thư tình cho em
(Vuonyeuvn.com)Đây không phải lần đầu anh yêu một người, nhưng chưa bao giờ anh mong em sẽ trở thành người con gái cuối cùng anh yêu đến thế, anh muốn sẽ mãi mãi là người bảo vệ em suốt cuộc đời, người đem lại cho em và con hạnh phúc. Cảm giác khi yêu em rất tuyệt, nhưng tình yêu thật sự thì không bao giờ hoàn hảo, luôn pha sẵn vị đắng trong tình yêu đúng không em.
Cũng có những nước mắt, những tổn thương, nhói đau đến nghẹt thở, nhưng không biết lý do vì sao trái tim anh lại khao khát giữ em trong trái tim mình nhiều đến thế. Nhiều lúc anh có cảm giác như là Ikacus mang đôi cánh sáp, dù bị tổn thương nhưng vẫn muốn hướng về phía mặt trời nóng bỏng ấy.
Em à, nếu như em vô tình đọc được bài này của anh thì anh chỉ muốn nói rằng, có những lời này anh không hề muốn nghe: "Em đã sai anh hãy đi tìm hành phúc mới và anh hãy quên em đi”. Có lẽ em không biết, một khi anh đã hứa sẽ mãi mãi yêu em thì anh đã bất chấp tất cả để yêu em. Anh mặc kệ cảm giác anh sẽ cô đơn.

Em biết không, ngày mà mọi người đều cảm thấy hạnh phúc, vui vẻ bên người mình thương yêu thì cũng là ngày anh cảm thấy cô đơn và buồn nhất.
Em có nhớ không, em từng nói là sẽ đi cùng anh, sẽ luôn ở bên anh, không bao giờ rời xa.
Nhưng bây giờ thì đã khác. Khi đi cạnh những người bạn của anh, anh vẫn cười, để họ thấy là anh không thấy tủi thân, không quá yếu đuối. Nhưng đằng sau đó, những giây phút một mình là anh lại không thể chịu đựng được. Anh đã buồn rất nhiều và tiếc cũng rất nhiều nhưng anh không làm khác được cả.
Bởi vì “anh đã yêu em quá nhiều..”
Em à, nếu như em vô tình đọc được bài này của anh thì anh chỉ muốn nói rằng, có những lời này anh không hề muốn nghe: "Em đã sai anh hãy đi tìm hành phúc mới và anh hãy quên em đi”. Có lẽ em không biết, một khi anh đã hứa sẽ mãi mãi yêu em thì anh đã bất chấp tất cả để yêu em. Anh mặc kệ cảm giác anh sẽ cô đơn.
Không bao giờ em hiểu hết được những suy nghĩ của anh (Ảnh minh họa)
Hạnh phúc của anh là làm tất cả để dành cho em, dù nhiều lúc em làm anh tổn thương, anh trở nên cáo gắt, bực mình và nói những câu khiến em tổn thương và muốn rời xa em. Nhưng vì yêu em, anh sẽ quay về và đi theo em đến tận cùng thế giới. Chưa bao giờ anh buồn thế. Chỉ có em làm anh buồn thế thôi. Chỉ có em mới làm anh nghĩ rằng, có một người quan trọng với cuộc sống của anh đến thế... Không bao giờ em hiểu hết được những suy nghĩ của anh.Em biết không, ngày mà mọi người đều cảm thấy hạnh phúc, vui vẻ bên người mình thương yêu thì cũng là ngày anh cảm thấy cô đơn và buồn nhất.
Em có nhớ không, em từng nói là sẽ đi cùng anh, sẽ luôn ở bên anh, không bao giờ rời xa.
Nhưng bây giờ thì đã khác. Khi đi cạnh những người bạn của anh, anh vẫn cười, để họ thấy là anh không thấy tủi thân, không quá yếu đuối. Nhưng đằng sau đó, những giây phút một mình là anh lại không thể chịu đựng được. Anh đã buồn rất nhiều và tiếc cũng rất nhiều nhưng anh không làm khác được cả.
Bởi vì “anh đã yêu em quá nhiều..”
***
smiles_aof@yahoo.com
Thư tình - Thư tình cho em
Nghệ thuật sống
(Vuonyeuvn.com)Có những điều bạn nghĩ rằng nó sẽ làm bạn tốt hơn nhưng không phải vậy.
1. Không nên giấu diếm cảm xúc của mình quá nhiều.
Bạn nghĩ rằng mọi người sẽ yêu quý bạn hơn nếu lúc nào nụ cười cũng
thường trực trên khuôn mặt bạn. Đôi khi điều đó là đúng, người ta sẽ
thấy bạn là một người đáng yêu, lạc quan và dễ gần. Nhưng nếu phải giả
tạo quá nhiều như vậy, bạn sẽ tự mang đến cho mình sự mệt mỏi. Và chuyện
cười cả ngày sẽ biến bạn thành một người bị chai sạn cảm xúc. Tốt nhất
là hãy thể hiện rõ tình cảm thật của mình, hãy buồn khi bạn buồn, hãy
khóc khi bạn muốn khóc, và gào lên khi bạn sợ hãi. Đừng bao giờ đeo cái
mặt nạ cho mình bởi nếu bạn làm như vậy thì bạn cũng sẽ chỉ nhận được
những nét mặt tương tự mà thôi.
2. Không nên tỏ ra quá thận trọng.
Tất nhiên biết thận trọng là tốt nhưng để thận trọng thành rón rén thì
hỏng hẳn. Bạn đang muốn đi làm thêm nhưng lại sợ không biết mình có đủ
khả năng hay không? Bạn không dám kêu khi thấy một tên cướp đang móc ví
của người bên cạnh mình vì sợ nó..... đánh mình. Bạn thấy mình có khả
năng thiết kế nhưng không dám đi thi vì sợ. ...trượt. Nếu thận trọng
kiểu đó thì chắc chắn bạn không thể đạt được thành công và cũng không
được nếm trải cảm giác thử thách. phải mạnh dạn hơn và làm bất kỳ việc
gì khi có cơ hội. Hãy tập ngã trước khi biết đứng vững.
3. Không nên xây dựng quá nhiều tham vọng.
Bạn muốn là người thật thành công, bạn muốn có thật nhiều tiền, bạn
muốn đạt được những địa vị thật cao trong xã hội, bạn muốn có mọi thứ và
bạn cắm đầu theo đuổi những tham vọng xa vời đó. Bạn có hiểu thành
công nghĩa là gì không? Thay vì cố gắng giành được mọi thứ, bạn hãy cố
gắng đạt được những gì thích hợp và tốt nhất cho bản thân bạn. Điều gì
quan trọng và cần thiết nhất cho bạn trong thời điểm hiện tại? Hãy tự
lên kế hoạch cụ thể và thực hiện từng bước một. Chúng ta có thể làm
được bất kỳ việc gì nhưng không có nghĩa là chúng ta có thể làm được
tất cả mọi việc, hai khái niệm đó hoàn toàn khác nhau đấy.
4. Không nên quá xét nét bản thân mình.
Bạn luôn lo lắng cho rằng mình kém cỏi nhất quả đất, bạn cảm thấy ai
cũng hơn mình, đôi khi bạn cảm thấy mình thật vô dụng và sự có mặt của
bạn quả là thừa thãi. Đây là một trong những cách tự giết mình hiệu qủa
nhất. Hãy hiểu rằng ai cũng có cá tính và tài năng riêng của mình. Vấn
đề bây giờ là bạn phải phát huy và chứng tỏ nó cho mọi người thấy, chứ
không phải rầu rĩ và buông xuôi như vậy. Nếu bạn không yêu bản thân bạn
thì sẽ chẳng ai yêu bạn đâu. Thứ duy nhất hoàn toàn thuộc về bạn chính
là bạn thân bạn. Hãy giữ gìn và làm cho mọi người cảm thấy nó tuyệt
vời thế nào nhé.
5. Và những gì bạn nên ghi vào bộ nhớ.
- Nên yêu quý và tự đối xử tốt với bản thân bạn giống như bạn đối xử với những người bạn yêu quý.
- Hãy đối xử với mọi người theo cách mà bạn muốn mọi người đối xử lại với mình.
- Không phải quá cổ hủ nhưng bạn cũng đừng bỏ qua những gì thuộc về
truyền thống, hãy biết kính trọng những người hơn tuổi mình.
- Dành thời gian chú ý đến sức khoẻ của mình.
-------------------------------------------------------------------
Ba điều trong đời bạn khi đã đi qua không bao giờ lấy lại được:
Thời gian
Lời nói
Cơ hội.
Ba điều trong đời bạn không được đánh mất:
Sự thanh thản
Hy vọng
Lòng trung thực.
Ba thứ có giá trị nhất trên đời:
Tình yêu
Sự tự tin
Bạn bè.
Ba thứ trong đời không bao giờ bền vững được:
Giấc mơ
Thành công
Tài sản.
Ba điều làm nên giá trị một con người:
Siêng năng
Chân thành
Thành đạt.
Ba điều làm hỏng một con người:
Rượu
Sự tự cao
Cơn giận dữ.
-------------------------------------------------------------------
Người thành công biết chính xác những gì mình muốn, tin tưởng vào
khả năng của mình và sẵn sàng cống hiến hết thời gian của cuộc đời để
đạt được điều đó.
Người thất bại không có mục đích cụ thể cho cuộc sống, luôn tin rằng
mọi thành công đều là kết quả của vận may và chỉ thật sự bắt tay vào
việc khi có sự tác động từ bên ngoài.
Người thành công có khả năng ảnh hưởng đến những người xung quanh và hợp tác với họ trong thái độ thân thiện.
Người thất bại tìm thấy khuyết điểm của mình ở người khác.
Người thành công chỉ bày tỏ ý kiến về những điều mình biết và họ hoàn toàn có thể thực hiện điều đó một cách rất khôn ngoan.
Người thất bại phát biểu ý kiến về mọi vấn đề mà họ chỉ biết chút ít hoặc hoàn toàn không có một chút kiến thức gì về chúng.
Người thành công dung hoà quan hệ với tất cả mọi người mà không quan tâm đến lợi ích đạt được.
Người thất bại chỉ nuôi dưỡng quan hệ với những ai mà từ đó họ sẽ có những thứ mà họ muốn.
Người thành công luôn trao dồi kiến thức và mở rộng lòng khoan dung. Họ sống hướng đến quyền lợi chung của cộng đồng.
Người thất bại có trí tuệ hạn chế, sự vị kỷ chiến thắng lòng vị tha.
Vì vậy họ tách khỏi những cơ hội thuận lợi và mối quan hệ thân thiện
với xã hội.
Người thành công theo kịp thời đại và xem đây là một trách nhiệm quan trọng để biết được điều gì đang diễn ra.
Người thất bại chỉ quan tâm đến bản thân với những nhu cầu trước mắt và
bất chấp mọi thứ để thực hiện, không cần biết đó là điều tốt hay xấu.
-------------------------------------------------------------------
Dễ là khi bạn có một chỗ trong sổ địa chỉ của một người, nhưng khó là khi bạn tìm được một chỗ trong trái tim của người đó.
Dễ là khi đánh giá lỗi lầm của người khác, nhưng khó là khi nhận ra sai lầm của chính mình.
Dễ là khi nói mà không suy nghĩ, nhưng khó là khi biết kiểm soát những lời nói của mình.
Dễ là khi làm tổn thương một người mà bạn yêu thương, nhưng khó là khi hàn gắn vết thương đó.
Dễ là khi tha thứ cho người khác, nhưng khó là khi làm cho người khác tha thứ cho mình.
Dễ là khi đặt ra các nguyên tắc, nhưng khó là khi làm theo chúng.
Dễ là khi nằm mơ hàng đêm, nhưng khó là khi chiến đấu vì một ước mơ.
Dễ là khi thể hiện chiến thắng, nhưng khó là khi nhìn nhận một thất bại.
Dễ là khi vấp phải một hòn đá và ngã, nhưng khó là khi đứng dậy và đi tiếp.
Dễ là khi hứa một điều với ai đó, nhưng khó là khi hoàn thành lời hứa đó.
Dễ là khi chúng ta nói rằng chúng ta yêu thương, nhưng khó là khi làm cho người khác cảm thấy như thế hàng ngày.
Dễ là khi phê bình người khác, nhưng khó là khi cải thiện chính bản thân mình.
Dễ là khi để xảy ra sai lầm, nhưng khó là khi học từ những sai lầm đó.
(Vuonyeuvn.com)Có những điều bạn nghĩ rằng nó sẽ làm bạn tốt hơn nhưng không phải vậy.
1. Không nên giấu diếm cảm xúc của mình quá nhiều.
Bạn nghĩ rằng mọi người sẽ yêu quý bạn hơn nếu lúc nào nụ cười cũng
thường trực trên khuôn mặt bạn. Đôi khi điều đó là đúng, người ta sẽ
thấy bạn là một người đáng yêu, lạc quan và dễ gần. Nhưng nếu phải giả
tạo quá nhiều như vậy, bạn sẽ tự mang đến cho mình sự mệt mỏi. Và chuyện
cười cả ngày sẽ biến bạn thành một người bị chai sạn cảm xúc. Tốt nhất
là hãy thể hiện rõ tình cảm thật của mình, hãy buồn khi bạn buồn, hãy
khóc khi bạn muốn khóc, và gào lên khi bạn sợ hãi. Đừng bao giờ đeo cái
mặt nạ cho mình bởi nếu bạn làm như vậy thì bạn cũng sẽ chỉ nhận được
những nét mặt tương tự mà thôi.
2. Không nên tỏ ra quá thận trọng.
Tất nhiên biết thận trọng là tốt nhưng để thận trọng thành rón rén thì
hỏng hẳn. Bạn đang muốn đi làm thêm nhưng lại sợ không biết mình có đủ
khả năng hay không? Bạn không dám kêu khi thấy một tên cướp đang móc ví
của người bên cạnh mình vì sợ nó..... đánh mình. Bạn thấy mình có khả
năng thiết kế nhưng không dám đi thi vì sợ. ...trượt. Nếu thận trọng
kiểu đó thì chắc chắn bạn không thể đạt được thành công và cũng không
được nếm trải cảm giác thử thách. phải mạnh dạn hơn và làm bất kỳ việc
gì khi có cơ hội. Hãy tập ngã trước khi biết đứng vững.
3. Không nên xây dựng quá nhiều tham vọng.
Bạn muốn là người thật thành công, bạn muốn có thật nhiều tiền, bạn
muốn đạt được những địa vị thật cao trong xã hội, bạn muốn có mọi thứ và
bạn cắm đầu theo đuổi những tham vọng xa vời đó. Bạn có hiểu thành
công nghĩa là gì không? Thay vì cố gắng giành được mọi thứ, bạn hãy cố
gắng đạt được những gì thích hợp và tốt nhất cho bản thân bạn. Điều gì
quan trọng và cần thiết nhất cho bạn trong thời điểm hiện tại? Hãy tự
lên kế hoạch cụ thể và thực hiện từng bước một. Chúng ta có thể làm
được bất kỳ việc gì nhưng không có nghĩa là chúng ta có thể làm được
tất cả mọi việc, hai khái niệm đó hoàn toàn khác nhau đấy.
4. Không nên quá xét nét bản thân mình.
Bạn luôn lo lắng cho rằng mình kém cỏi nhất quả đất, bạn cảm thấy ai
cũng hơn mình, đôi khi bạn cảm thấy mình thật vô dụng và sự có mặt của
bạn quả là thừa thãi. Đây là một trong những cách tự giết mình hiệu qủa
nhất. Hãy hiểu rằng ai cũng có cá tính và tài năng riêng của mình. Vấn
đề bây giờ là bạn phải phát huy và chứng tỏ nó cho mọi người thấy, chứ
không phải rầu rĩ và buông xuôi như vậy. Nếu bạn không yêu bản thân bạn
thì sẽ chẳng ai yêu bạn đâu. Thứ duy nhất hoàn toàn thuộc về bạn chính
là bạn thân bạn. Hãy giữ gìn và làm cho mọi người cảm thấy nó tuyệt
vời thế nào nhé.
5. Và những gì bạn nên ghi vào bộ nhớ.
- Nên yêu quý và tự đối xử tốt với bản thân bạn giống như bạn đối xử với những người bạn yêu quý.
- Hãy đối xử với mọi người theo cách mà bạn muốn mọi người đối xử lại với mình.
- Không phải quá cổ hủ nhưng bạn cũng đừng bỏ qua những gì thuộc về
truyền thống, hãy biết kính trọng những người hơn tuổi mình.
- Dành thời gian chú ý đến sức khoẻ của mình.
-------------------------------------------------------------------
Ba điều trong đời bạn khi đã đi qua không bao giờ lấy lại được:
Thời gian
Lời nói
Cơ hội.
Ba điều trong đời bạn không được đánh mất:
Sự thanh thản
Hy vọng
Lòng trung thực.
Ba thứ có giá trị nhất trên đời:
Tình yêu
Sự tự tin
Bạn bè.
Ba thứ trong đời không bao giờ bền vững được:
Giấc mơ
Thành công
Tài sản.
Ba điều làm nên giá trị một con người:
Siêng năng
Chân thành
Thành đạt.
Ba điều làm hỏng một con người:
Rượu
Sự tự cao
Cơn giận dữ.
-------------------------------------------------------------------
Người thành công biết chính xác những gì mình muốn, tin tưởng vào
khả năng của mình và sẵn sàng cống hiến hết thời gian của cuộc đời để
đạt được điều đó.
Người thất bại không có mục đích cụ thể cho cuộc sống, luôn tin rằng
mọi thành công đều là kết quả của vận may và chỉ thật sự bắt tay vào
việc khi có sự tác động từ bên ngoài.
Người thành công có khả năng ảnh hưởng đến những người xung quanh và hợp tác với họ trong thái độ thân thiện.
Người thất bại tìm thấy khuyết điểm của mình ở người khác.
Người thành công chỉ bày tỏ ý kiến về những điều mình biết và họ hoàn toàn có thể thực hiện điều đó một cách rất khôn ngoan.
Người thất bại phát biểu ý kiến về mọi vấn đề mà họ chỉ biết chút ít hoặc hoàn toàn không có một chút kiến thức gì về chúng.
Người thành công dung hoà quan hệ với tất cả mọi người mà không quan tâm đến lợi ích đạt được.
Người thất bại chỉ nuôi dưỡng quan hệ với những ai mà từ đó họ sẽ có những thứ mà họ muốn.
Người thành công luôn trao dồi kiến thức và mở rộng lòng khoan dung. Họ sống hướng đến quyền lợi chung của cộng đồng.
Người thất bại có trí tuệ hạn chế, sự vị kỷ chiến thắng lòng vị tha.
Vì vậy họ tách khỏi những cơ hội thuận lợi và mối quan hệ thân thiện
với xã hội.
Người thành công theo kịp thời đại và xem đây là một trách nhiệm quan trọng để biết được điều gì đang diễn ra.
Người thất bại chỉ quan tâm đến bản thân với những nhu cầu trước mắt và
bất chấp mọi thứ để thực hiện, không cần biết đó là điều tốt hay xấu.
-------------------------------------------------------------------
Dễ là khi bạn có một chỗ trong sổ địa chỉ của một người, nhưng khó là khi bạn tìm được một chỗ trong trái tim của người đó.
Dễ là khi đánh giá lỗi lầm của người khác, nhưng khó là khi nhận ra sai lầm của chính mình.
Dễ là khi nói mà không suy nghĩ, nhưng khó là khi biết kiểm soát những lời nói của mình.
Dễ là khi làm tổn thương một người mà bạn yêu thương, nhưng khó là khi hàn gắn vết thương đó.
Dễ là khi tha thứ cho người khác, nhưng khó là khi làm cho người khác tha thứ cho mình.
Dễ là khi đặt ra các nguyên tắc, nhưng khó là khi làm theo chúng.
Dễ là khi nằm mơ hàng đêm, nhưng khó là khi chiến đấu vì một ước mơ.
Dễ là khi thể hiện chiến thắng, nhưng khó là khi nhìn nhận một thất bại.
Dễ là khi vấp phải một hòn đá và ngã, nhưng khó là khi đứng dậy và đi tiếp.
Dễ là khi hứa một điều với ai đó, nhưng khó là khi hoàn thành lời hứa đó.
Dễ là khi chúng ta nói rằng chúng ta yêu thương, nhưng khó là khi làm cho người khác cảm thấy như thế hàng ngày.
Dễ là khi phê bình người khác, nhưng khó là khi cải thiện chính bản thân mình.
Dễ là khi để xảy ra sai lầm, nhưng khó là khi học từ những sai lầm đó.
Bạn Cần - Cẩm nang tình yêu - Lời hay ý đẹp
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)
Recent Comments